logo
TRUYỆN HOÀN >>TRỪ TÔI, TẤT CẢ ĐỀU LÀ VAI CHÍNH
tru-toi-tat-ca-deu-la-vai-chinh
Theo dõi

TRỪ TÔI, TẤT CẢ ĐỀU LÀ VAI CHÍNH  

(0 đánh giá)

Tác giả:

Tòng Ôn

Tran / Editor:

AI_Mâm đa quả

Reviewer:

Designer:

AI_Lâm

Lịch đăng:

Hằng ngày

Tình trạng:

Truyện hoàn

Độ dài: 146

Lượt xem: 2691019

Giới thiệu

Tống Nam Thời xuyên đến một Tu Chân Giới do ba quyển tiểu thuyết tạo thành, toàn bộ sư môn trừ nàng ra, tất cả đều là nhân vật chính. Đại sư huynh ban đầu là nam chính trong tiểu thuyết mô típ từ hôn(*), trên người mang ngọc bội trong đó có lão gia gia, người trong giang hồ gọi hắn là Long Ngạo Thiên, tay cầm thanh kiếm gẫy mà có thể lấy năng lực Trúc Cơ giết ngược cao thủ Nguyên Anh. (*) Một mô típ xuất phát từ tiểu thuyết Đấu Phá Thương Khung, nam chính ban đầu tầm thường vô dụng, bị từ hôn, sau đó bắt đầu phấn đấu, ngày càng trở nên mạnh mẽ và thành công hơn. Nhị sư tỷ là thế thân bị phụ lòng trong cốt truyện theo đuổi trả giá đắt(*), một ngày bỗng trùng sinh rồi tỉnh ngộ, từ trên là sư tôn lạnh lùng đến dưới là vị hôn phu cũ đang xếp hàng sẵn sàng trả giá đắt để theo đuổi lại nàng. (*) Nguyên văn: 追妻火葬场 (Truy thê hỏa táng trường): Đây là một thể loại truyện phổ biến bên Trung. Truy thê (追妻): Sử dụng nhiều cách theo đuổi người mình yêu để họ đồng ý làm vợ mình. Hỏa táng trường (火葬場): lò thiêu, nghĩa bóng dùng để chỉ cái giá đắt gấp bội về vật chất về tinh thần để theo đuổi vợ. Tiểu sư muội là nữ chính trong tiểu thuyết ngọt sủng trên Tấn Giang, nuôi Thái Tử Yêu tộc có thể biến thành người trong động phủ, hàng ngày bị nổi giận ôm eo, ấn lên tường hôn. Tống Nam Thời trở thành Tam sư tỷ không có cảm giác tồn tại nhất trong sư môn, không chỉ bản thân không có cốt truyện đặc biệt nào, mà kiếp trước một người theo chủ nghĩa vô thần(*) như nàng, kiếp này lại làm nghề bói toán, ngày ngày cầm mai rùa đoán số mệnh cho người ta. (*) Thuyết vô thần là sự thiếu vắng niềm tin vào sự tồn tại của Thượng đế hoặc các vị Thần linh. Đối mặt với vận mệnh làm phông nền, mỗi ngày đều bị cuốn vào tình tiết của nhân vật chính, người tự nhận là bình thường duy nhất trong sư môn - Tống Nam Thời lựa chọn “buông xuôi”. Đại sư huynh: “Sư muội, lẽ nào sinh ra ti tiện thì nhất định phải chấp nhận số mệnh này sao?” Tống Nam Thời móc mai rùa ra niệm Úm ma ni bát ni hồng(*): “Sư huynh, mệnh huynh do huynh không do trời.” (*) Úm ma ni bát ni hồng - “Auṃ maṇi padme hūṃ” là một câu Chân ngôn tiếng Phạn, được xem là chân ngôn cầu Quán Thế m Bồ Tát, câu thần chú này ví chúng ta như những viên ngọc quý giá, bản tính nguyên sơ và trái tim của chúng ta luôn chất chứa lòng từ bi, tình yêu thương nhân ái. Sư huynh: “!” Nhị sư tỷ: “Sư muội, y vì tỷ mà làm đến mức này, tỷ nên tha thứ cho y không? Nhưng tỷ không cam lòng.” Tống Nam Thời lôi bài Tarot ra, bốc bài xong rồi lắc đầu: “Tình cảm muộn màng chẳng bằng ngọn cỏ.” Nhị sư tỷ: “!” Tiểu sư muội lắp bắp: “Tam sư tỷ, hắn nói muốn cầu hôn muội, nhưng mà… hắn là yêu, còn muội lại là người.” Tống Nam Thời ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u: “Ta quan sát thiên tượng thấy hai người là một đôi trời sinh.” Tiểu sư muội: “!” Đại sư huynh/ Nhị sư tỷ/ Tiểu sư muội: Muội ấy/ tỷ ấy thật hiểu ta. Trong nguyên tác, do ghen ghét đồng môn nên Tống Nam Thời đã cấu kết với boss phản diện, cuối cùng liên tục bị giết ngược. Lần này nàng gặp phản diện nghèo túng đáng thương vừa bị gia tộc phản bội. Sau khi yên lặng trong chốc lát, Tống Nam Thời lựa chọn móc đại bảo bối mai rùa ra, thâm trầm nói: “Huynh đệ, bói một quẻ không? Chỉ cần mười linh thạch thôi.”
Xem thêm
Đọc từ đầu
Đọc tiếp

DANH SÁCH CHƯƠNG

SỐ CHƯƠNG
NGÀY CẬP NHẬT
GIÁ 
Chương truyện chưa tới lịch đăng, mua để xem trước
Chương truyện đặc biệt, mua để xem

BÌNH LUẬN