THẦN THÁM TINH NGHỊCH 2
Độ dài: 33
Lượt xem: 6899
Giới thiệu
Mở đầu: Trùng phùng tại đảo Cách Thế
Ánh tà dương nhuộm đỏ mấy ngọn núi cao, đổ bóng xuống mặt hồ trong vắt.
Giữa hồ có một hòn đảo nhỏ vô danh. Hơn hai mươi năm trước, có một hiệp khách giang hồ lưu lạc đến nơi đây. Ông ta thấy một hòn đảo nhỏ nằm giữa dãy núi như cách biệt với thế giới, vì lẽ đó ông ta đặt tên hòn đảo là “Đảo Cách Thế” đồng thời tự phong mình là đảo chủ, biến hòn đảo vốn hoang sơ trở nên tràn đầy sức sống.
Mọi thứ ở trên đảo vẫn còn sót lại vết tích của mùa đông. Cây cầu đá xây gần mép nước, đình tạ và nhành cây khô trên bờ cùng vô số cỏ cây hoa trái đều như được rắc lên một lớp đường trắng, tựa như một bức tranh tĩnh lặng, khiến khách nhân đi qua nghỉ mát không tự chủ được chìm đắm vào khung cảnh ấy.
m thanh mũi kiếm bén tuột khỏi vỏ đã phá vỡ sự chìm đắm này.
Giữa thanh thiên bạch nhật, vậy mà chẳng ai nhìn thấy bóng dáng xám đen kia từ đâu mà đến. Chỉ thấy lưỡi kiếm lóe lên trước mắt, một mũi kiếm sắc bén trực tiếp lướt qua trước mặt Trì Chấn Thiên. Trì Chấn Thiên khẽ nhíu mày, hai tay kẹp lấy lưỡi kiếm sắc theo bản năng, vận lực chặn mũi kiếm lại đồng thời thi triển khinh công bay vào rừng trúc, sau đó nhanh chóng nhặt gậy trúc lên làm vũ khí.
“Ông không dùng kiếm? Chỉ dùng một cây gậy trúc để ứng chiến sao?” Thích khách che mặt để lộ ánh mắt kinh ngạc.
“Kiếm là vũ khí, gậy gộc cũng là vũ khí. Nếu đã là vũ khí cả, hà cớ gì không thể ứng chiến?” Trì Chấn Thiên cảm thấy đây là lẽ dĩ nhiên.
“Không được, không được, nếu cứ so chiêu như thế, tôi thắng được ông thì cũng bị coi là giở trò tiểu nhân.” Tên thích khách lắc đầu phủ quyết, lời lẽ vừa có phong độ quân tử vừa thể hiện sự tự tin với võ công của mình. Nói xong, hắn tùy tiện vung tay, chặt đứt mấy cây trúc xanh.
Khi những cây trúc lần lượt ngã xuống, đồng tử đưa nhuyễn kiếm cũng chạy lại từ phía xa.
Trì Chấn Thiên chỉ nhìn một cái từ xa đã biết thanh kiếm kia nhất định là một thanh kiếm tốt, vì thích khách tóc trắng trước mắt chính là một thích khách lợi hại. Bao nhiêu năm không gặp, đối phương vẫn không chịu chiếm thế thượng phong như cũ. Chỉ có bá chủ võ lâm Vinh Cửu Thế từng tung hoành thiên hạ mới có tác phong như vậy.
Vinh Cửu Thế đã ngao du sơn thủy từ khi còn là thiếu niên, từng làm bang chủ bang thổ phỉ hung hãn nhất. Từng đơn độc một mình chạm mặt đám thích khách của bang phái đạo tặc trong hoàn cảnh khắc nghiệt của sa mạc, không ăn không uống đại chiến với chúng ba ngày ba đêm, không ngừng ngã từ trên ngựa xuống vì thể lực không đủ, nhưng ông ấy vẫn có thể giương cao thanh kiếm truy sát kẻ địch hàng trăm dặm, cuối cùng tiêu diệt toàn bộ phe địch.
Người trong giang hồ đều e sợ ông ấy, không phải vì ông ấy có võ công tuyệt đỉnh, mà vì ông ấy là một kẻ đối xử tàn nhẫn với chính mình, vốn đã khiến người ta sinh lòng sợ hãi.
Nhưng trên đời này, ai cũng có khắc tinh của mình.
Trì Chấn Thiên chưa từng sợ ông ấy. Hai người bao năm không gặp, gặp nhau thì nhất định sẽ so chiêu bằng kiếm, mối quan hệ này tuyệt đối không thể gói gọn trong hai từ “bạn bè”. Đám bô lão trong đình tạ đều rất rõ điều này, thế là họ chỉ đứng ở chỗ cũ, lẳng lặng quan sát trận chiến.
“Bây giờ kiếm đã ở trong tay tôi, thắng thua chưa định đâu!” Trì Chấn Thiên vừa cầm thanh kiếm, thanh kiếm như được trao phó linh tính, thân kiếm vươn mình thẳng tắp.
Đúng vào lúc này, Đào Nguyên gảy dây huyền cầm. Tiếng đàn vang vọng như có khí thế sung mãn, tựa như cơn phong ba cuộn trào dữ dội trên biển, thổi tung lọn tóc của mọi người hoặc cuốn bay những phiến lá trúc từ trên trời rơi xuống, cảnh tượng đó tựa như thiên nữ tán hoa.
Khi lá rơi xuống, Trì Chấn Thiên lại cầm kiếm nhảy lên, mũi kiếm trực tiếp đâm về phía yết hầu của đối phương. Không xuất chiêu thì thôi, một khi đã xuất thì chắc chắn là độc chiêu. Vinh Cửu Thế có vẻ đã sớm lường trước điều này, hơi nghiêng người lùi về phía sau, tay phải vung kiếm đỡ đòn của đối phương.
Đột nhiên, Trì Chấn Thiên chợt đổi chiêu, chân trái giẫm vào cây trúc bên cạnh mình, mượn sức bật của nó nhảy lên thật cao, nhắm thẳng vào đỉnh đầu của Vinh Cửu Thế, ra sức bổ kiếm từ trên cao xuống dưới nhằm đánh bại đối phương chỉ bằng một chiêu.
Vinh Cửu Thế rõ ràng không phải một người tầm thường, lập tức vào thế đứng tấn, nâng kiếm nghênh đón trực diện lưỡi kiếm của đối phương. So kiếm được năm mươi chiêu thức, ông ấy đã tung ra tuyệt chiêu thành danh năm ấy, liên tục vung kiếm đâm về phía bả vai của đối phương, trong đó còn xen lẫn vô số kiếm ảnh hư ảo.
Trì Chấn Thiên lại dùng kiếm pháp Thái cực để đối kháng, giao chiến qua lại không dưới trăm lần mà vẫn không thể phân định cao thấp.
Dần dần, người ngoài không thể nhìn rõ chiêu thức của họ nữa, chỉ nghe thấy tiếng đối thoại vọng ra từ trong rừng trúc.
“Trì huynh vẫn sống nghiêm túc như vậy, kiếm pháp còn tinh thông hơn cả trước đây rồi.”
“Đây là lẽ đương nhiên, nếu không tiến bộ, há chẳng phải bao nhiêu năm qua đều sống uống phí sao?”
Vinh Cửu Thế cười lớn, không sai, đây mới là Trì Chấn Thiên mà ông ấy quen biết, sống nghiêm túc hơn bất cứ người nào khác.
“Tiếc là đồ đệ của ông không ở đây, bằng không tôi có thể so hai chiêu với cậu ấy rồi.”
Vừa mới dứt lời, sắc mặt Trì Chấn Thiên chợt thay đổi, ông cắm mạnh mũi kiếm vào trong đất, chỉ chừa lại chuôi kiếm như đang đáp lại câu hỏi của đối phương. Ngay sau đó, ông lẳng lặng xoay người đi về phía đình nghỉ mát, Vinh Cửu Thế bỏ mạng che mặt xuống theo sau ông, trên mặt nở nụ cười lúng túng.
“Sao thế? Hai vị đánh đấm chưa thỏa chí sao?” Thấy khuôn mặt sầm sì của Trì Chấn Thiên, Nam Dương Phong khó hiểu lên tiếng hỏi.
“Thỏa chí! Sao lại không thỏa chí được?” Vinh Cửu Thế bước nhanh tới, cất giọng như đang hàn huyên: “Lâu rồi không gặp các vị, vừa rồi chỉ nhất thời nổi hứng so kiếm, chậm trễ rồi, thật sự có lỗi. Bây giờ mời các vị theo tôi vào trong nhà uống chén trà nóng...”
Vừa nói, mọi người vừa theo sau ông ấy đi về phía phòng trà. Nam Dương Phong nổi lòng hiếu kỳ, một mực gặng hỏi chiêu thức đấu kiếm của ông ấy.
Sắc trời dần tối, đèn lồng đỏ dưới mái hiên và ánh nến trong phòng kết hợp cùng nhau, khiến hòn đảo nhỏ sáng rực như ban ngày.
Nam Tụng Tuyết âm thầm quan sát Vinh Cửu Thế, nghe nói bao nhiêu năm quy ẩn giang hồ ông ấy đều sống ở trên đảo, chưa từng rời khỏi nơi này dù chỉ một bước. Dù nơi này không thể nối điện, cũng không thể dùng khoa học kỹ thuật tân tiến liên lạc với thế giới bên ngoài, chuyện ăn mặc thường ngày đều do người chuyên trách lo liệu. Cô liếc qua từng khuôn mặt các sư phụ, cuối cùng dừng mắt ở trên người Yến Thiên Thanh. Kể cũng kỳ lạ, hôm nay ông ấy một mực im lặng không nói một lời.
Sau khi uống tách trà nóng, Đào Nguyên không kìm được nói: “Vinh huynh biến mất lâu như vậy, tôi còn tưởng rằng ông thật sự giống như người ngoài nói...”
“Nói tôi chết rồi hả?” Vinh Cửu Thế không ngừng cười lớn, ánh mắt vô tình lướt đến chỗ người phụ nữ duy nhất ở đây, “Vị này là?”
“Đồ đệ của tôi, nhân viên pháp y có đủ phẩm cách tốt đẹp, Tụng Tuyết.” Khuôn mặt Nam Dương Phong đầy vẻ tự hào.
“Hóa ra con chính là vị chuyên gia pháp y hàng đầu Long Thành, nghe danh đã lâu, đúng là tuổi trẻ tài cao!” Những lời tán tụng của Vinh Cửu Thế không làm người ta chán ghét, trái lại khiến Nam Tụng Tuyết bật cười, cúi chào ông ấy bày tỏ sự kính trọng của mình, “Quá khen, quá khen, ngài mới là bậc thầy.”
Đột nhiên nghe thấy Trì Chấn Thiên đằng hắng hai tiếng, Vinh Cửu Thế tươi cười đảo mắt nhìn về phía đám người, nói: “Hôm nay gặp nhau sau bao lâu xa cách, chắc hẳn mọi người đều đã rõ mục đích của chuyến đi này, không biết các vị ở đây có cao kiến gì không?”
“Nếu có cao kiến thì người đã được cứu ra từ lâu rồi.” Trì Chấn Thiên mặt mày vô cảm, khiến người khác không dám lên tiếng.
“Tụng Tuyết cũng không có cách nào sao?” Vinh Cửu Thế biết, chuyện này hỏi người trong ngành có lẽ sẽ có cách giải quyết tốt hơn.
Nam Tụng Tuyết trầm ngâm giây lát, đáp: “Có thì có nhưng vấn đề là, phải nắm bắt cơ hội này như thế nào?”
Đám bô lão nhìn về phía cô, cơ hội gì kia?
Trước khi đến đây, Nam Tụng Tuyết đã nhận được một cuộc điện thoại, nghe tin bạn học cũ Ôn Linh Chi đã từ Hồng Kông quay về nhà nghỉ ngơi.
Nhà họ Ôn là một trong số các đại gia tộc làm trong quân đội số một Long Thành. Ông cha chính là tướng lĩnh mang binh tham gia chiến trường, năm đời độc đinh đều là quân soái, trải dài đến thế hệ Ôn Linh Chi đã có phần sa sút. Dù có gia cảnh bề thế, lại là con gái độc nhất nhưng Ôn Linh Chi không hề kiêu căng tùy hứng, trái lại thích lo chuyện bao đồng ở khắp nơi như nữ trung hào kiệt, kỹ thuật đánh đấm thượng thừa, thành tích pháp y học cũng chỉ đứng sau Nam Tụng Tuyết.
Vì thế khi đi du học, hai người là đối thủ cạnh tranh của nhau. Sau khi đến Hồng Kông làm việc, họ đã trở thành bạn tốt giúp đỡ lẫn nhau.
“Ta biết cô ấy, nhưng cô ấy không phải người trong Cục Cảnh sát, có thể giúp được con chuyện gì?” Đào Nguyên lên tiếng hỏi.
“Đến lúc đó sẽ biết ngay thôi.” Nam Tụng Tuyết cố ý nói lập lờ, nở nụ cười thần bí, “Chúng con đã hứa giữ bí mật.”