ANH ẤY DỊU DÀNG HƠN GIÓ ĐÊM
Lịch đăng:
Thứ 3, thứ 5, thứ 7
Độ dài: 64
Lượt xem: 51695
Giới thiệu
Nghê Bảo Gia gặp Chu Văn Đường lần đầu tại thành phố Dung.
Hôm ấy, em họ cô là Đường Hiểu Hiểu dẫn cô đến nhà thờ đá gần đó để tham quan, cô ấy nói rằng cô đến đúng dịp, tháng Mười hai là thời điểm đẹp nhất để ngắm cây bạch quả.
Đó cũng là ngày Nghê Bảo Gia gặp Chu Văn Đường. Khi ấy, cô vẫn chưa biết tên của anh, anh đã mời cô uống một ly cà phê xay thủ công. Nghê Bảo Gia lấy hết can đảm hỏi anh một câu: “Anh đến đây để đi lễ sao?”
Chu Văn Đường lắc đầu rồi đáp: “Không phải, chỉ cùng các cụ trong nhà đến đây đi dạo thôi.”
“Vậy anh có tin vào Chúa không?”
Chu Văn Đường dường như đã bị cô khơi dậy hứng thú, mỉm cười nhìn cô rồi ném vấn đề lại cho cô: “Cô cảm thấy tôi có tin không?”
Nghê Bảo Gia lắc đầu, đáp rằng trông anh có vẻ không giống như thế, sau đó cô chỉ tay vào sợi dây đỏ lấp ló trong cổ áo của anh, nói một câu có phần mạo muội: “Anh đang đeo ngọc Phật phải không?”
Chu Văn Đường không cảm thấy bị mạo phạm, chỉ quan sát cô với vẻ ẩn ý, sau đó anh nhếch khóe môi: “Cô tò mò nhiều thế à?”
Nghê Bảo Gia mím môi, chẳng hiểu sao lại thấy mặt mình nóng lên.
Dường như Chu Văn Đường nhận ra sự lúng túng của cô, anh cười khẽ và nói: “Lần sau có cơ hội gặp lại, tôi sẽ nói cho cô.”
—
Sau này Chu Văn Đường đến tìm cô để cầu hôn cô.
Nghê Bảo Gia im lặng giây lát, cô nói: “Em muốn hút thuốc.”
Chu Văn Đường đưa cho cô một điếu, Nghê Bảo Gia lắc đầu: “Chúng ta đi mua thuốc lá Raison đi, nếu mua được, em sẽ nhận lời anh.”
Anh lái xe, đi nửa vòng thành phố trong cơn mưa đêm mới mua được một bao thuốc Raison. Nghê Bảo Gia cầm bao thuốc đó, nhìn anh chăm chú bằng ánh mắt sáng ngời: “Em còn trẻ trung phơi phới như này mà đã phải lấy anh, sau này anh không được giấu em lén lút ra ngoài tìm người khác đâu đấy.”
Chu Văn Đường ngậm một điếu thuốc, hơi nheo mắt lại, lái xe cả đêm, khuôn mặt trắng trẻo của anh cũng lộ ra chút mệt mỏi, anh dịu dàng nói: “Yên tâm, anh không phải loại người tồi tệ đó.”