logo
REVIEW>> XUYÊN THÀNH VỊ HÔN THÊ CỰC PHẨM CỦA NAM CHÍNH
xuyen-thanh-vi-hon-the-cuc-pham-cua-nam-chinh
Tìm truyện
Donate

XUYÊN THÀNH VỊ HÔN THÊ CỰC PHẨM CỦA NAM CHÍNH

Tác giả:

Triệu Sử Giác

Độ dài: 72

Tình trạng: Đang edit

Lượt xem: 1765

Gần đây Sơ Nghiên đọc được một cuốn tiểu thuyết cẩu huyết tên là:《Nhật ký trọng sinh của bạch nguyệt quang》

Trong nguyên tác, nữ chính Tống Tâm Thuần là một bông sen trắng thanh khiết, vì đoạt hôn ước của chị gái ác độc với nam chính mà bị hại chết. Sau đó cô ta được trọng sinh sống lại, biến thành bông sen trắng tuyệt thế, trả thù chị gái, HE với nam chính Lâu Niệm.

Một biến cố xảy ra, Sơ nghiên đã vô cùng vinh quang xuyên thành cô chị gái ác độc, là nữ phụ trùng tên trùng họ Sơ Nghiên với mình kia.

Theo cốt truyện thì hiện tại là thời điểm hôn ước của nguyên chủ và nam chính sắp hủy bỏ. Nguyên chủ bị nữ chính lừa, hại mất đi sự trong sạch còn tiện thể gắn cho nam chính cặp sừng dài trên đầu.

Nhớ đến kết cục thê thảm của nữ phụ trong truyện, Sơ Nghiên tự nhủ cô phải tránh thật xa nam nữ chính.

Thế nhưng trời không chiều lòng người, một hệ thống tự dưng xuất hiện, ràng buộc với cô, ép cô nếu muốn được thoát vai, trước đó phải tích lũy đủ quyền hạn thông qua việc bày tỏ tình yêu với nam chính.

Sơ Nghiên cực kỳ phẫn nộ, cô đọc truyện bao nhiêu năm nay nên đương nhiên biết thoát vai là gì, nhưng lại chưa bao giờ gặp cái hệ thống nào biến thái như này! Ý của nó còn không phải là, cô càng là muốn tránh xa Lâu Niệm thì càng phải đến gần anh, bày tỏ tình yêu với anh để nâng cao quyền hạn tự do hay sao?

Mặc dù không muốn, nhưng vì một tương lai có thể sống tùy theo ý mình, Sơ Nghiên phải cắn răng chấp nhận. Thế là, cô đã bắt đầu bước lên con đường mặt dày thả thính nam chính từ đó.

Là một diễn viên kính nghiệp, lần đầu tiên gặp nam chính cô đã ngay lập tức nhập vai.

Mắt Sơ Nghiên bỗng nhiên đỏ hoe, gọi to một tiếng:

“Ông xã!”

Một câu này, hoàn toàn khiến tất cả những người ở đây chấn kinh.

Sau đó, Sơ Nghiên nhào vào lòng Lâu Niệm, uất ức khóc: “Có người xấu phi lễ em, nhưng trong lòng em chỉ có anh!”

Lần thứ hai gặp mặt, Sơ Nghiên đang đứng trước cửa sổ gào lên với trời xanh: “Tôi Sơ Nghiên thề với đất, với trời, với mây, đời này tôi chỉ yêu một mình Lâu Niệm!”

Lần thứ ba gặp mặt, cô bắn tim cho anh, còn làm món trứng hấp nước sốt thơm ngon mê hoặc Lâu Niệm.

Sau đó, Sơ Nghiên phát hiện ra một chuyện vô cùng bất ngờ, bông hoa cao lãnh Lâu Niệm còn có thuộc tính tham ăn. Anh cực kỳ thích mấy món như chân giò nướng, đậu phụ sốt, lẩu cay, tôm hùm đất. Bất kể nhà hàng cao cấp hay quán nhỏ ven đường anh đều có thể ngồi ăn.

Bây giờ Sơ Nghiên đã không còn ngạc nhiên khi Lâu Niệm nói ra những đồ ăn bình dân như vậy nữa, con người anh chỉ nhìn qua thì mới giống tiên nhân ít ham muốn, chứ bản chất có lẽ là heo tinh đầu thai.

Thế là ngoài thường xuyên nói lời tán tỉnh, Sơ Nghiên còn tấn công Lâu Niệm qua con đường dạ dày.

* * *

Giới hào môn có ai không biết chuyện đại tiểu thư Sơ gia điên cuồng theo đuổi Lâu thiếu gia, đến hôn ước kia cũng là dùng thủ đoạn mà giật lấy. Về phần Lâu thiếu gia, người ta thì trước nay chưa từng liếc nhìn cô một cái.

Thế nhưng gần đây mọi người đột nhiên phát hiện ra Sơ Nghiên và Lâu Niệm hình như đổi tính rồi.

Đại tiểu thư Sơ Nghiên vẫn theo đuổi thiếu gia Lâu Niệm nhưng không còn mãnh liệt như trước nữa mà thiếu gia Lâu Niệm thì gần đây có vẻ rất quan tâm tiểu thư Sơ Nghiên?

Lâu Niệm là kiểu người tính tình lạnh nhạt, vô dục vô cầu, ngại phiền phức. Cho nên với sự theo đuổi không có liêm sỉ như Sơ Nghiên trong nguyên tác anh cực kỳ phản cảm hoặc nói đúng hơn là chán ghét.

Nhưng Sơ Nghiên hiện tại thì khác. Cô là bị ép buộc yêu thích anh thế nên tình cảm thể hiện ra cũng có phần hời hợt. Bởi vì không có tình cảm nên cũng không có áp lực hình tượng trước mặt anh, những gì Sơ Nghiên thể hiện là chính con người thật của cô.

Có lẽ chính Sơ Nghiên cũng không ngờ được có một ngày Lâu Niệm lại rung động trước cô.

Có lẽ chính Lâu Niệm cũng không ngờ tới, mình lại dễ dàng động tâm đến thế.

Tình yêu là một bản giao hưởng diệu kỳ, cuốn lấy ta lúc nào không hay biết. Rung động trong tình yêu như những nốt nhạc nhỏ, lúc dồn dập lúc lại nhè nhẹ phiêu lãng.

Mặc dù là kiểu người chậm nhiệt nhưng khi phát hiện ra tình cảm của mình, Lâu Niệm lại cực kỳ chủ động, dứt khoát.

Lúc này Sơ Nghiên cũng dần nhận ra chút lạc nhịp của mình với Lâu Niệm. Nhưng cô lại lựa chọn rút lui.

Lâu Niệm đứng trước mặt cô, cụp mắt: “Em biết anh thiếu gì mà.”

Sơ Nghiên ngẩng đầu: “Tôi chỉ biết tôi thiếu dũng khí.”

Giọng Lâu Niệm thật sự rất dịu dàng: “Nếu em không dám thì cứ giao cho anh.”

Những lời Sơ Nghiên rối rắm trong lòng cả ngày hôm nay cuối cùng cũng có thể nói ra: “Chuyện mà tôi sợ hãi, cho dù tôi có thể giải thích rõ ràng thì có thể anh cũng không hiểu được.”

“Nhưng em phải nói cho anh,” Lâu Niệm nói, “Anh mới có thể hiểu được.”

Sơ Nghiên nhìn đôi mắt đen láy của anh, trong veo kiên định, chờ cô giải thích.

“Anh… anh giống như trung tâm của thế giới này vậy, luôn có người sau tiếp bước người trước vì anh… Nhưng tôi chỉ là một vai phụ nhỏ bé không đáng kể của thế giới này. Có thể anh sẽ thấy rất hoang đường, nhưng…”

“Không.” Trên đầu Lâu Niệm là ánh trăng sáng trong, đôi mắt dưới mái tóc đen lộ ra ý cười, “Em là trung tâm thế giới của anh.”

Sơ Nghiên sửng sốt.

“Cho nên không cần sợ hãi, chỉ cần dũng cảm một chút là được.”

Một chút.

Anh mở rộng lòng mình, lại chỉ mưu cầu một chút ở cô.

Một bên cán cân kia cuối cùng cũng trĩu xuống một cách nặng nề, mặc dù vẫn là phía bất lợi với cô, nhưng…

Bất lợi đến quá mức ôn nhu.

“Cho dù em không thể thích anh, cũng không cần trả giá gì cả, bởi vì là anh thích em.”

Loài hoa đẹp nhất thảo nguyên, là hoa Tát nhật lãng rực rỡ.

Màu đỏ của sự mạnh mẽ, màu đỏ của sự sôi nổi.

Chàng trai si tình ấy, trong tim có cô gái.

Có một loại hạnh phúc gọi là thiên trường địa cửu.

Trời đất rộng bao nhiêu, rộng đủ lớn ta đi.

Đường xa xôi bao nhiêu, hạnh phúc dài bao nhiêu.

Quen với cuộc sống tự do tự tại của người du mục.

Có người yêu bên cạnh, mọi nơi đều là thiên đường. *

“Xuyên thành vị hôn thê cực phẩm của nam chính” là một câu chuyện cực kỳ dễ thương. Văn phong của truyện ngọt ngào xen lẫn hài hước hóm hỉnh. Tác giả đã rất thành công trong việc xây dựng tình tiết, tuy không nhiều mâu thuẫn nhưng cao trào có đủ, tâm lí nhân vật cũng được thiết lập khá tỉ mỉ chi tiết.

Mạch truyện là cuộc sống êm đềm, vui vẻ ăn uống của nam nữ chính, đoạn gần cuối có góc cua hơi lắt léo tí khiến người đọc khá bất ngờ. Tình cảm của nam nữ chính không mãnh liệt ồn ào, mà tự nhiên, đồng điệu, bởi vì họ sinh ra là để dành cho nhau. Dàn nhân vật phụ cũng rất đáng yêu. Nữ phụ trà xanh cũng không đáng ghét lắm vì chưa xuất hiện được mấy đã bị đánh cho tơi bời hoa lá rồi, nói chung là không có cơ hội để vùng vẫy luôn.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Độc Ẩm

*: Trích lời bài hát Tát nhật lãng rực rỡ do Yếu Bất Yếu Mãi Thái thể hiện.

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN