logo
REVIEW>> XUYÊN THÀNH VẬT HI SINH ĐÀNH TÌM ĐƯỜNG CHẾT
xuyen-thanh-vat-hi-sinh-danh-tim-duong-chet
Tìm truyện
Donate

XUYÊN THÀNH VẬT HI SINH ĐÀNH TÌM ĐƯỜNG CHẾT

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 46

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 725

Văn án:

Cố Tuệ xuyên vào một quyển cung đấu, bề ngoài là Quý Phi đắc ý, bên trong lại là vật hi sinh xui xẻo.

Vân Cùng Đế Thẩm Trường Trạch mắc chứng cuồng táo*, động một chút là dùng gậy đánh chết nô tỳ, ngay cả phi tần địa vị cao một khi làm hắn tức giận cũng không thể may mắn thoát khỏi, duy chỉ có nữ chính Bạch Thanh Thanh trên người mang mùi hương đặc biệt có thể trấn an thần trí. Cố Tuệ nghĩ thầm, chết sớm chết muộn gì thì cũng phải chết, thay vì bị người khác kiềm chế, không bằng tự mình giải thoát, lão tử Thiên Vương tính là cái gì, Diêm Vương muốn ngươi canh ba chết, làm sao có thể để ngươi sống đến canh năm!

* biểu hiện bằng sự kích động thái quá, không thể điều khiển được các cảm xúc

Vì thế, Cố Tuệ mở ra con đường tìm chết của nàng...

***

Xuyên vào hậu cung của hoàng đế làm Quý phi thì có vẻ cũng vui đấy, nhưng làm sủng phi mà kết cục là bị ngũ mã phanh thây ngủm củ tỏi thì không vui cho lắm.

Cố Tuệ xuyên vào một quyển sách cung đấu, nàng vào vai nữ phụ mờ nhạt có nhan sắc mỹ miều quyến rũ, gia thế thường thường nhưng nhờ hưởng ké chiến công của đại bá dòng chính mà được tấn phong làm Quý phi.

Nếu Cố Tuệ không biết trước kết cục của mình, có lẽ nàng sẽ yên thân yên phận mà sống cuộc sống phú quý không tranh không đoạt với ai. Nhưng cái viễn cảnh kết cục chết không toàn thây đó làm lòng người nơm nớp lo sợ.

Trước mắt nàng có hai con đường, hoặc là nịnh bợ ôm chặt đùi vàng của Hoàng đế, vứt hết tôn nghiêm để cầu mong giữ được một cái mạng nhỏ, hoặc là chết ngay để khỏi phải sống trong lo sợ hãi hùng.

Nhưng mà Hoàng đế Thẩm Trường Trạch trong sách chỉ là nam phụ, sau này sẽ bị đệ đệ mưu phản cướp ngôi, nàng có ôm đùi thì chắc cũng là đợi chết chùm cùng Hoàng đế, vẫn lo sợ ứ chịu được.

So với cuộc sống không tự do, bị bao vây trong bốn bức tường son cung cấm thì đối với nàng cái chết cũng không quá đáng sợ.

Mở đầu truyện mà màn treo cổ dây đứt xà gãy nhưng người không chết của Cố Tuệ. Từ lúc xuyên đến mới hơn một tháng, Cố Tuệ đã tìm mọi cách để tự tử nhưng không thành công.

Cố Tuệ cố ý ngã xuống hồ, hồ nước lạnh băng thế này cơ mà, không chết đuối thì cũng bị lạnh chết, nhưng cung nhân cứu nhanh quá, chưa kịp uống được mấy hớp nước.

Cố Tuệ muốn uống thuốc độc, nhưng trong cung cấm thì lấy đâu ra thuốc độc? Với sự tự cho là nhanh trí, nàng dùng thức ăn tương khắc nhau mong trúng độc, độc thì không thấy nhưng lại béo lên vài cân.

Rồi đến mấy cách như tuyệt thực, nuốt vàng và cuối cùng là thắt cổ. Vải trắng tìm thì khó chứ vải vóc quần áo trong cung thì nhiều, vải trong Minh Nguyệt cung bị nàng cắt đem đi treo cổ, đến nỗi sắp hết quần áo mặc, đứt dây té sắp tàn phế mà chưa chết được.

Ước chừng cũng thất bại mấy chục lần, người thì vẫn y nguyên nhưng lại mang tiếng là nàng dùng khổ nhục kế thu hút sự chú ý của hoàng thượng.

"Loay hoay mãi vẫn không chết được, không phải tự biên tự diễn thì là cái gì?"

Cố Tuệ khổ tâm lắm.

Hết cách, nàng đành đi đắc tội người khác để được ban chết.

Nàng đi gây sự từ cung phi "đồng nghiệp" đến Thái hậu nương nương, xong không có tác dụng nàng lại mưu đồ nhổ lông hổ trên đầu Hoàng đế Thẩm Trường Trạch.

Nhưng kết quả hình như vẫn sai sai.

Trong khi Cố Tuệ tìm mọi cách sỗ sàng tìm đường chết thì qua cái nhìn của Hoàng đế Thẩm Trường Trạch lại là: Nàng ấy thiện lương đơn thuần ngốc nghếch khờ khạo hồn nhiên thuần khiết như vậy, hắn phải bảo vệ nàng SỐNG yên ổn trong cung.

"Nếu không được mình che chở, sợ không được mấy ngày, nàng sẽ bị gặm đến xương cốt cũng không còn chăng?"

Đúng là ba phần bất lực bảy phần nuông chiều mà.

Thẩm Trường Trạch trong sách được miêu tả là người có bệnh tâm lý, hung hăng cuồng bạo, nóng giận sẽ ban chết trừng phạt, qua nhận xét của Cố Tuệ là kẻ điên.

Tuy nhiên càng đọc mình càng thấy nhìn lầm ngài rồi, ngài là đồ tự kỉ tự luyến. Đôi khi lại ngây thơ không chịu nổi.

Thẩm Trường Trạch vốn mang bệnh, là tâm bệnh. Muội muội trúng độc thay mình, nhắm mắt ra đi trước mặt mình làm cho Thẩm Trường Trạch luôn dằn vặt, dần dần sinh ra căn bệnh đầu đau nhức, tính tình cuồng bạo. Nhưng rất ít người biết hắn có bệnh, vua một nước không thể có điểm yếu.

Với tính tình này, vốn dĩ Cố Tuệ phải chết tám trăm lần rồi, nhưng không hiểu sao qua lăng kính của Thẩm Trường Trạch, càng ngày hắn càng cảm thấy nàng vì si mê mình mà bất chấp tất cả, nữ nhân này thật đáng yêu, hắn duyệt nàng rồi, sẽ yêu thương chiều chuộng bảo vệ nàng thật tốt.

Đến nỗi khi Cố Tuệ giả có thai dù hai người chưa XXOO để lấy tội khi quân, thì Thẩm Trường Trạch cũng nghĩ do nàng quá yêu mình mà đi cầu thần khấn phật ban cho đứa bé, chuyện xưa tích cũ cũng kể việc nuốt trân châu rồi có thai, dẫm lên vết chân to rồi có thai đấy thôi.

Khi phi tần khác đến xin Hoàng đế ban cho đứa con, Hoàng đế nói: "Chỉ cần thành tâm, tự nhiên có thể có được, hà tất gì cần tới cầu trẫm?"

Phi tần: ???

Thế mới thấy thiếu kiến thức sinh lý thật đáng sợ.

Cố Tuệ muốn bày tỏ: chuyện xưa tích cũ là hợp lý hoá cho chuyện ngoại tình, để bậc tổ tiên trở nên cao cả hơn thôi, bệ hạ ngài không nghĩ rằng ta đội nón xanh cho ngài sao? Ban chết cho ta đi!!!

Khi mà bị tình yêu bám vào thì minh quân cũng ngâu si không thể chấp nhận được.

Chốt lại: muốn chết không xong, mạch não khác nhau khó mà nên chuyện.

***

Tìm đường chết không thành công ngược lại Cố Tuệ tìm được đường vào tim Thẩm Trường Trạch.

Bằng sự ảo tưởng của mình, Thẩm Trường Trạch thành công nghĩ Cố Tuệ yêu mình say đắm, hắn không thể phụ tấm chân tình trong sáng duy nhất giữa chốn hoàng cung đen tối này, phải yêu thương nàng thật nhiều.

Ban đầu mục đích của Cố Tuệ là giải thoát, nàng xem nhẹ cái chết do không có gì vướng bận. Nhưng càng ngày tiếp xúc càng nhiều với Hoàng đế, nàng cảm thấy mình cũng bị rung động. Quỹ đạo cốt truyện đã thay đổi rất nhiều, nam chính trong sách đã rơi đài, nữ chính lại trở thành khuê mật, có lẽ kết cục của nàng sẽ khác đi.

Cố Tuệ dần mở lòng với Thẩm Trường Trạch, trân trọng tình cảm mà hắn dành cho mình, từ bỏ chấp niệm quay về hiện đại, nàng đã mồ côi, ở nơi đó không còn gia đình, nhưng ở thế giới này nàng còn có con, có người luôn chở che yêu thương nàng.

Tính cách của Cố Tuệ là không gây sự không vui, làm nũng ăn vạ khiến cuộc sống của đế hậu ngày ngày gà bay chó sủa. Khi thái tử chào đời không lâu,đại điển phong hậu được cử hành long trọng, đế hậu một đời tình thâm.

____

…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: nhtt1225

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN