logo
REVIEW>> XUYÊN THÀNH NAM THÊ PHÁO HÔI CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN
xuyen-thanh-nam-the-phao-hoi-cua-nhan-vat-phan-dien
Tìm truyện
Donate

XUYÊN THÀNH NAM THÊ PHÁO HÔI CỦA NHÂN VẬT PHẢN DIỆN

Độ dài: 106

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1206

Lời nói đầu tiên xin cho phép mình được giới thiệu một hệ tư tưởng trong làng Đambiz - hệ tư tưởng Lâm Quỳnh.

Lâm Quỳnh thật sự là một nhân vật có lối suy nghĩ rất rất lạ lùng trong những truyện mình đã từng đọc. Ngắn gọn là người bình thường không có ai nghĩ được giống vậy đâu!

Sau khi c hết đói do không cướp nổi bánh bao với lũ chó, Lâm Quỳnh xuyên đến một tiểu thuyết tổng tài mà trước đây cậu từng đọc. Số Lâm Quỳnh khổ, ngta xuyên sách thì được làm vai chính có bàn tay vàng gia tài bạc triệu, Lâm Quỳnh xuyên thành nam thê pháo hôi của nhân vật phản diện - nhưng cũng giàu.

Phó Hành Vân là nhân vật phản diện trùm cuối của truyện, tổng tài bá đạo nham hiểm độc ác, ra tay tàn nhẫn, tàn tật hai chân, còn mắc bệnh tâm thần. Nói chung là Phó Hành Vân có background siêu mạnh, nếu không phải đến đoạn cuối của truyện Phó Hành Vân chết vì bệnh tâm thần thì chưa biết ai mới là nhân vật chính đâu nhé.

Lâm Quỳnh xuyên vào một nhân vật pháo hôi cùng họ tên, nhưng trong sách Lâm Quỳnh vì tiền mà liên hôn với phản diện, sau đó lại chê bai anh vừa liệt vừa già vừa điên, từ hôm hôn lễ, Lâm Quỳnh trong sách đã không ngừng tự mình tìm đường c hết động vào vảy ngược của phản diện, cắm sừng phản diện, sau khi phản diện Phó Hành Vân khỏi què chân thì kết cục của Lâm Quỳnh trong truyện chính là “cái c hết tiêu biểu và sống động nhất”.

Sau vài phút hoảng sợ cho tương lai pháo hôi của mình, Lâm Quỳnh quyết định cố gắng cứu vãn hình tượng của mình trong lòng phản diện Phó Hành Vân, sống được ngày nào thì hay ngày đó. Dù sao có chạy thì cũng không thoát, chẳng thà chăm sóc Phó Hành Vân, sau này ly hôn chia tài sản =)

Cậu phải ở lại bầu bạn với Phó Hành Vân, đến ngày đối phương trở mình thì đề nghị ly hôn.

Lâm Quỳnh said: Đây rõ ràng là lão baby của cậu, trứng bồ câu - love you.

Kiếp trước Lâm Quỳnh c hết vì nghèo đói, nhìn thấy ngôi nhà sặc mùi chủ nghĩa tư bản, cậu quẹt vội hai hàng nước mắt chảy ra từ mép.

Tuy cậu luôn treo chữ yêu tiền lên mặt, diễn để giữ mạng, nhưng những hành động về sau của cậu đều là thật lòng, không ai diễn mà đặt cả trái tim vào như cậu cả.

Ban đầu Phó Hành Vân rất bài xích Lâm Quỳnh, nghĩ cậu có mục đích nên mới tiếp cận chăm sóc mình. Nhưng dần dần anh nhận ra tuy Lâm Quỳnh “hơi” dở hơi nhưng cậu quan tâm đến sức khỏe của anh thật, chăm lo cơm nước, đẩy anh đi dạo, có món gì ngon cũng muốn mang một phần về cho anh. Nhưng anh chưa biết Lâm Quỳnh cẩn thận hành động, chăm sóc quan tâm chỉ sợ sơ hở sẽ bị “lão âm binh” này ghi vào sổ sinh tử thôi.

Sự quan tâm chăm sóc của Lâm Quỳnh cũng chính là động lực giúp Phó Hành Vân dũng cảm đứng dậy lần nữa, từ ngày cậu cõng anh hì hục leo lên đỉnh núi ngắm bình minh thì ý muốn ấy càng thêm mạnh mẽ.

Dù Lâm Quỳnh ở bên cạnh cỗ vũ anh tập đứng dậy, nhưng Hành Vân không muốn để Lâm Quỳnh biết anh đã đứng dậy đi lại được, sơ hở có mặt Lâm Quỳnh ở nhà là anh lại giả què, kiếm tí tình thương. Bởi Lâm Quỳnh từng hùng hồn tuyên bố chân anh khỏi thì hai người ly hôn. Vì vậy mà đến khi lộ ra cũng làm nảy sinh hiểu lầm cho hai người, hiểu lầm giận dỗi to luôn, chỗ này không biết là lỗi do ai, do miệng Lâm Quỳnh hay do tính cách Phó Hành Vân nữa.

“Theo như kế hoạch của cậu trước đây, Phó Hành Vân đứng dậy được, hai người liền li hôn, sau đó mang theo một đống tài sản cao bay xa chạy, sống một cuộc đời đắm mình trong hạnh phúc.

Nhưng bây giờ Lâm Quỳnh lại không hề vui vẻ.

Cậu tủi thân vì Phó Hành Vân đã đứng dậy được mà không nói với cậu.

Càng tủi thân hơn vì đối phương giấu giếm cậu.

Cậu là người mong muốn Phó Hành Vân đứng dậy được hơn ai hết, giống như dùng máu của trái tim mình đi nuôi dưỡng một đóa hoa, khi hoa nở, bản thân còn chưa kịp ngắm nhìn thì đã bị người khác ngắt đi.

Đến một cánh hoa cũng không thể giữ lại cho mình.”

Mình thật sự rất thích Lâm Quỳnh mà tác giả đã xây dựng nên, khốn khổ nhưng rất kiên cường lạc quan, suy nghĩ rất tích cực, đọc truyện mà thấy cuộc sống tươi đẹp hẳn.

Lâm Quỳnh tự hiểu mình là người cô độc, lớn lên ở cô nhi viện, không có người thân, bạn bè phản bội, càng không nghĩ tới yêu đương. Cho nên đột nhiên đời cậu xuất hiện một người thân mang danh nghĩa “Chồng”, Lâm Quỳnh đã rất trân trọng luôn í.

- Tôi gả cho một lão đàn ông rồi ăn bám.

- Anh hùng không hỏi xuất thân, đại gia không nề hà tuổi tác.

- Người già neo đơn.

- Lão baby.

Vì dùng từ ngữ kiểu “xà lơ” mà hơn nửa bộ truyện Lâm Quỳnh bị bạn bè hiểu lầm lấy ông chồng già khọm, từ đó có biết bao chuyện hài hước xảy ra, như đã nói từ đầu thì lối suy nghĩ của Lâm Quỳnh không bình thường, mà không cùng loại người thì không về chung một nhà, đọc dần dần cũng thấy Phó Hành Vân đối thoại dở hơi y hệt Lâm Quỳnh.

”Phó Hành Vân ho khan hai tiếng, "Tôi có một người bạn..."

Người bạn vô hình?

Thư ký ngây người, "Ừm."

"Thì là, vợ của cậu ta ngoại tình, cậu nghĩ xem cậu ta nên làm gì đây?"

Thư ký tam quan ngay thẳng, "Đương nhiên là ly hôn rồi, đối phương đã ngoại tình, chứng tỏ nhân phẩm người này không tốt, tình yêu dành cho nửa kia chắc chắn cũng không ra gì."

Phó Hành Vân nghe tới chuyện ly hôn, hai hàng chân mày nhíu chặt, thư ký còn đang định nói thêm thì nghe thấy tiếng cúp máy từ đầu dây bên kia.

Thư ký:...

Phó Hành Vân hít sâu một hơi, cảm thấy đối phương là phường ăn nói hàm hồ.”

Truyện gây cười ở chỗ Phó Hành Vân và Lâm Quỳnh không cùng tần số, rõ ràng là Lâm Quỳnh yêu tiền, nhưng Phó Hành Vân lại nhìn thành Lâm Quỳnh yêu mình. Mà cũng tại Lâm Quỳnh, diễn rất tròn vai một chú chim đỗ quyên nhỏ bé gả cho Phó Hành Vân vì tình yêu, miệng ngọt như đường. Sau này Lâm Quỳnh nói yêu tất cả của anh nên yêu cả tiền của anh, yêu anh vì anh vừa giàu vừa đẹp trai thì nó lại hợp lý.

Lâm Quỳnh ngại ngùng gãi gãi sau gáy, "Ngại quá, hôm nay đầu óc hơi choáng váng.

Phó Hành Vân ngước mắt nhìn cậu.

Lâm Quỳnh: "Bị tình yêu làm cho choáng váng.”

Hiểu lầm được xóa bỏ thì cũng là lúc truyện đi đến cao trào, có baby, theo mình thấy thì từ ban đầu tác giả không hề đề cập đến chi tiết này, hố Lâm Quỳnh là phụ, hố người đọc là phụ, để Lâm Quỳnh có miếng để tấu hài mới là thật.

Tôi là ai?

Tôi ở đâu?

Bác nói gì đó?

Tôi vừa nghe thấy cái gì?

Lâm Quỳnh ngồi bật dậy ngồi sững người trên giường khám, ngây ra như phỗng nhìn màn hình hiển thị.

Ba phút sau, Lâm Quỳnh thản nhiên nằm xuống, "Ồ, hóa ra là khối u."

Bác sĩ:!!!

Vị bệnh nhân này, xin đừng tự lừa dối bản thân có được không!!!

Sau đó lại một lần nữa chỉ vào cái thứ tròn tròn xám xám: "Em bé."

Lâm Quỳnh nghiêm túc gật đầu, "Khối u."

"Một tháng rồi."

Lâm Quỳnh giả điếc, "Tôi còn sống được một tháng."

"...."

Phiếu kết quả nhanh chóng được in ra, lần này bác sĩ trực tiếp dán tờ kết quả lên mặt đối phương.

Sau đó túm lấy vai đối phương, cố gắng khiến Lâm Quỳnh chấp nhận sự thật, "Là em bé."

Lâm Quỳnh mặt đầy chối bỏ, "Không, là khối u."

Bác sĩ lay lay vai cậu, "Đây là em bé, sao cậu lại không tin vậy?"

Lâm Quỳnh lập tức trở nên điên cuồng, "Như này thì thà mọc khối u, nói không chừng còn lành tính!!!!"

Bác sĩ: "Sao cậu có thể nói như vậy chứ, cậu không sợ đứa bé trong bụng sẽ tổn thương sao?!!!"

Lâm Quỳnh nhìn bác sĩ, khóc không ra nước mắt, "Đàn ông sao có thể mang thai chứ, lẽ nào tôi không phải đàn ông?!!!"

Truyện được tác giả xây dựng rất hài hước, màn đối thoại hay bất kỳ nhân vật nào cũng xuất thân từ rạp xiếc trung ương. Tất nhiên chủ rạp xiếc là Lâm Quỳnh :) Siêu đề cử cho mọi người nếu muốn tìm một hệ tư tưởng mới, ăn nói hàm hồ nhưng rất thao túng tâm lý.

Sau đây là vài màn đối thoại dở hơi của Lâm Quỳnh và những người quen biết:

Lâm Quỳnh với bạn của Phó Hành Vân:

Kỷ Nghiêu nghi hoặc hỏi, "Sao vậy?"

"Hôm qua không nghỉ ngơi đủ hả?"

Lâm Quỳnh cầm điện thoại gật gật đầu, giọng lười biếng, "Ừm."

Kỷ Nghiêu: "Sao vậy?"

Lâm Quỳnh nhớ đến chiếc cửa sổ sát đất chưa đóng hôm qua, "Chiến đấu với muỗi cả một đêm."

Kỷ Nghiêu: "Thắng chưa?"

"Hòa."

Kỷ Nghiêu:?

Lâm Quỳnh: "Nó ăn không no, tôi ngủ không ngon.”

Lâm Quỳnh và ông bố bán con cầu vinh đam mê tiểu tam tiểu tứ:

Lâm Hoa Phong xoa xoa tay, "Con cũng biết mấy năm nay công ty nhà mình không khá lắm, nhưng ba cũng đã nuôi nấng con nên người, nên hôm nay ba muốn nói với con!"

Lời của Lâm Hoa Phong còn chưa nói xong, Lâm Quỳnh đã cắt ngang, "Nên hôm nay người muốn tìm con để nói chuyện tiền bạc hay là tình cảm?"

Lâm Hoa Phong đã ý thức được có lẽ Lâm Quỳnh đã nhìn ra ý đồ của mình, nói chung chung: "Đều có.

"

Lâm Quỳnh khó xử, "Vậy thì không ổn lắm."

Lâm Hoa Phong:?

Lâm Quỳnh: "Dù sao thì nói chuyện tiền bạc cũng làm tổn thương tình cảm."

"!."

Lâm Hoa Phong căng da đầu, "Vậy thì nói chuyện tiền bạc đi."

Sau đó nói thẳng: "Khi con kết hôn, dì Trần có lẽ đã nói qua với con rồi, sau khi kết hôn phải lôi kéo Phó Hành Vân đầu tư cho nhà mình, con xem, đã qua một thời gian dài như vậy rồi, tiền cũng nên! Đương nhiên là mượn, đợi qua được giai đoạn này, chuyện làm ăn tốt lên sẽ trả lại cho con."

Lâm Quỳnh đáp rất quả quyết, "Tiền này con sẽ không đưa đâu."

Lâm Hoa Phong: "Tại sao?"

"Công ty gặp khó khăn cũng đâu phải chuyện mới một hai năm, lúc trước khi con kết hôn không phải đã đồng ý rồi sao, nói là sẽ giúp."

"Nhưng bây giờ thì sao?"

"Cái nhà này nuôi con nhiều năm như vậy, bây giờ ngay cả chút tiền đó cũng không bằng lòng đưa."

"Không, không phải không bằng lòng, mà là không thể."

Lâm Quỳnh than phận mình, "Trước đây con cảm thấy có tiền thật hạnh phúc, nhưng mãi đến khi kết hôn rồi mới phát hiện ra, có tiền là một loại tội ác."

Ánh mắt Lâm Quỳnh rất chân thành, "Tiền là nguồn gốc của tội ác, chỉ cần ba có tiền, bên cạnh ba chắc chắn sẽ xuất hiện hàng tá người o bế, bọn họ không phải đến vì ba, mà là vì tiền của ba, thậm chí có người còn dùng lời ngon tiếng ngọt lừa gạt ba, làm ba đánh mất phương hướng."

Mặt Lâm Hoa Phong tê liệt, trừng lớn mắt nhìn Lâm Quỳnh.

Lâm Quỳnh ưỡn ngực, "Tiền là sự đau khổ của tội ác, nên hãy để con hứng chịu tất cả đi."

Lâm Hoa Phong bất lực nói: "Nói tiếng người."

Lâm Quỳnh nhẹ nhàng thốt lên ba chữ, "Không cho mượn.”

Lâm Quỳnh và cháu trai của Phó Hành Vân:

Lâm Quỳnh ra vẻ người lớn, "Không có học vấn thật đáng sợ."

Phó Cảnh Lâm: "Cũng đâu phải chỉ có mỗi một con đường học vấn."

Lâm Quỳnh: "Nhưng học vấn là con đường ngắn nhất của cậu hiện tại."

Phó Cảnh Lâm: "Cho dù không có học vấn cũng không sao, cùng lắm thì sau này tôi không có công ăn chuyện làm, uống gió Tây Bắc cũng không chết đói được."

Lâm Quỳnh ồ ồ, "Vậy bây giờ cậu nói tôi nghe thử, Tây Bắc là hướng nào?"

Phó Cảnh Lâm hóa đá.

Lâm Quỳnh xua tay, "Cậu xem, không có học vấn thì ngay cả gió Tây Bắc cũng không uống được.

*

Phó Cảnh Lâm thất vọng ngồi trên xe, mặt đầy bất lực, "Anh và cậu tôi giống hệt nhau, không hiểu tình người."

Lâm Quỳnh thẹn thùng cúi đầu, "Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó.”

*

Lâm Quỳnh cũng không ngờ lão âm binh Phó Hành Vân này lại có một người chị trông dịu dàng đến thế.

Người phụ nữ sau khi thấy con trai về, vội vàng bước đến nói vài câu đã làm phiền bọn họ rồi, sau đó nhìn Phó Cảnh Lâm: "Cảnh Lâm, con đi mấy ngày nay, mẹ cũng nhận ra lỗi sai của mình rồi."

"Mẹ cũng có chỗ không đúng."

Lâm Quỳnh nhìn người phụ nữ dịu dàng kia, nhất thời không hiểu tại sao Phó Cảnh Lâm lại phản nghịch, cãi nhau với mẹ mình như vậy.

Một giây sau liền nghe người phụ nữ nói tiếp: "Thế này đi, con vào trong quỳ trước rồi mẹ sẽ xin lỗi con."

"!."

Phó Hành Vân nhìn cậu, "Còn dịu dàng không?"

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Mera Ruan

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN