logo
REVIEW>> XUYÊN SÁCH, SAU KHI NỮ CHỦ NHẬN NHẦM SƯ TÔN
xuyen-sach-sau-khi-nu-chu-nhan-nham-su-ton
Tìm truyện
Donate

XUYÊN SÁCH, SAU KHI NỮ CHỦ NHẬN NHẦM SƯ TÔN

Tác giả:

Tinh Cức

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 118

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 2136

Trên đời này, thứ gọi là số phận thật sự rất huyền diệu. Nó có thể đưa hai con người từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau, cũng không có mối liên hệ gì với nhau, thậm chí nhận nhầm nhau, đến cuối cùng lại trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời của nhau.

Bạch Miểu là một cô gái thông minh, xinh đẹp, hoạt bát nhưng lại bị xuyên thành nữ chính trong một cuốn tiểu thuyết yêu hận tình thù ngược tâm với nam chính. Bị hệ thống trói buộc phải hoàn thành cốt truyện thì mới có thể sống sót. Nàng chẳng còn cách nào đành phải chấp nhận sự thật này. Từ đó, trên Phù Tiêu Tông, nàng bắt đầu đi trên con đường chinh phục sư tôn. Nhưng mà, ai có thể nói cho nàng biết, sao sư tôn lại không giống như trong tiểu thuyết vậy?

Thẩm Nguy Tuyết là kiếm tôn đại danh đỉnh đỉnh của Phù Tiêu Tông, được chưởng môn, trưởng lão và các đệ tử tôn kính. Chàng có một đồ đệ rất giỏi giang, đó là Tô Thanh Hoài. Nhưng bỗng một ngày, có một cô nương nhỏ lại nhận chàng là sư tôn.

Lúc đó, chàng nghĩ đây có lẽ là đồ đệ của Tô Thanh Hoài, mình là sư tôn của hắn thì cũng nên giúp đỡ hắn dạy dỗ đồ đệ trong khi hắn đang bế quan. Vốn bản tính của chàng thờ ơ, lãnh đạm, cho nên chàng cũng chẳng thèm giải thích với nàng về mối quan hệ của họ. Cứ như thế, chàng dạy dỗ nàng, chỉ bảo nàng, quan tâm nàng, chăm sóc nàng, rồi yêu nàng tự lúc nào không hay.

Từ sau khi xuyên vào trong sách, Bạch Miểu đã được hệ thống giao nhiệm vụ phải tiếp cận sư tôn để tiếp tục cốt truyện. Những tưởng nàng sẽ hăng hái hoàn thành nhiệm vụ, nhưng hệ thống sai lầm rồi. Nàng hết ăn lại nằm, không nằm thì lại tập trung tu luyện, không hề mảy may suy nghĩ tới việc sẽ tới gần sư tôn. Hệ thống gấp đến nỗi khóc không ra nước mắt, vội vàng giục giã nàng “làm nhiệm vụ, làm nhiệm vụ”.

Người xưa có câu “Giục tốc bất đạt”, cũng vì thế mà hệ thống đã đưa ra một quyết định sai lầm, đó chính là nhận nhầm sư tôn của nam chính thành nam chính. Rồi từ đây, Bạch Miểu đi trên con đường sai không có hồi kết.

Ban đầu, để tạo chút tình huống tiếp cận giữa hai người, Bạch Miểu bện cho Thẩm Nguy Tuyết kiếm tuệ để treo vào thân kiếm, nhưng chàng chỉ xoa đầu nàng cười nói: “Cảm ơn, ta khá thích.” Sau đó, nàng làm điểm tâm cho chàng ăn. Mặc dù rất ngon nhưng khi chàng nghe thấy rằng có người đã giúp nàng ăn thử nghiệm trước, Thẩm Nguy Tuyết không biết vì sao bản thân sẽ để ý cái này, nhưng chàng chỉ biết, bản thân mình lúc đó... có chút không vui.

Trước đây, khi mới bắt đầu dạy bảo nàng, chàng vẫn mong nàng có nhiều bạn cùng nhau tu luyện, cùng nhau phát triển. Nhưng mà hôm qua, chàng còn cảm thấy có bằng hữu cùng chung chí hướng cũng khá tốt, hiện tại xem ra, cùng chung chí hướng quá cũng không tốt lắm.

Dễ dàng nhận ra, qua thời gian tiếp xúc, trong lòng Thẩm Nguy Tuyết dần có cảm giác chiếm hữu đối với Bạch Miểu mà chính bản thân chàng không hề hay biết. Rồi dần dần, thứ tình cảm này càng ngày càng dấn sâu.

Từ xưa tới nay, Thẩm Nguy Tuyết luôn xuất hiện với phong thái ung dung, tản mạn, thanh nhã lười nhác, chàng cũng chẳng quan tâm tới ai, đương nhiên cũng không biết chăm sóc người nào. Nhưng đối với Bạch Miểu, chàng luôn dành cho nàng những ngoại lệ.

Lúc nàng không cử động được, chàng lo nàng buồn chán nên đã đọc thoại bản cho nàng nghe. Thấy nàng đi đường mệt nhọc, chàng dạy cho nàng ngự kiếm, cũng cho nàng cưỡi lên thần thú Thanh Loan của chàng. Nhìn nàng gầy đi vì đồ ăn của Phù Tiêu Tông không có nhiều thịt, chàng chẳng ngại mà nhắc nhở chưởng môn để nàng được thỏa niềm đam mê với ẩm thực của nàng.

Biết nàng phải tham gia thi đấu, chàng rất vui lòng ngỏ ý để nàng chuyển hẳn lên Tê Hàn Phong để chàng dễ bề hướng dẫn cho nàng, thậm chí mặc dù chàng đã tích cốc nhưng vẫn đề nghị sẽ nấu ăn mỗi ngày ba bữa cho nàng khi nàng ở Tê Hàn Phong. Thử hỏi, trên đời này nào có sư tôn nào đối xử với đệ tử của mình như vậy?

Tuy nhiên, cuộc đời lại không muốn cho hai người được vui vầy yên ả. Khi Bạch Miểu mượn rượu muốn làm càn với Thẩm Nguy Tuyết, hệ thống đột ngột nhảy ra thông báo cho nàng rằng nàng nhận nhầm người. Thật ra chàng là sư tôn của sư tôn của nàng, nó đúng hơn chàng là sư tổ. Nhận được tin như sét đánh ngang tai, nàng trống rỗng, vội vàng rời khỏi, để lại Thẩm Nguy Tuyết vẫn còn đang đắm chìm trong thứ cảm xúc tuyệt vời đó.

Nàng trở về lại với thân phận là đồ đệ của Tô Thanh Hoài, phải dọn ra khỏi Tê Hàn Phong. Từ một khắc nàng rời đi, chàng vẫn luôn nhớ nàng. Chàng không phải là người thích có người làm bạn bên cạnh mình, nhưng bóng hình của Bạch Miểu lại luôn rong ruổi trong đầu chàng đuổi mãi không tan. Giọng nói nàng, cảm xúc nàng, hơi thở nàng, tất cả những thứ nhỏ nhặt của nằng đều để lại dấu vết trong lòng chàng.

Vì không muốn nấu ăn cho nàng, Tô Thanh Hoài muốn nàng tích cốc, chàng đau nàng, xót nàng, cũng ghen với nàng. Chàng biết, chàng đã không thể tự lừa dối bản thân mình được nữa. Ma chủng ở trong người chàng cũng từ đó mà lớn dần lên. Nàng chính là dục vọng, là chấp niệm, là mặt hắc ám của chàng.

Bạch Miểu cũng chẳng phải là người vô tâm vô phế, thực sự đã chứng minh, cho dù nàng biết Tô Thanh Hoài là nam chính nhưng lúc này người chiếm lấy trái tim nàng lại là Thẩm Nguy Tuyết. Thấy chàng bệnh, nàng không ngại ngày đêm chăm sóc cho chàng. Khi phản phệ thâm nhập cốt tủy chàng, nàng không ngại lấy bản thân giúp chàng ấm áp. Lúc chàng sắp đọa vào ma đạo, bị cắn nuốt, nàng vẫn một mực yêu chàng. Nàng nói: “Cho dù chàng là người hay ma, là chính hay tà, là sống hay chết... Ta vẫn yêu chàng.”

***

Mặc dù bối cảnh của câu chuyện là tu chân huyền huyễn, nhưng bộ truyện này lại không đề cao tu luyện thăng cấp mà tập trung vào diễn biến cảm xúc của nhân vật. Những cảm xúc hỉ nộ ái ố của nam nữ chính từ lúc mới tiếp xúc với nhau cho tới khi khắc khoải với tình yêu khảm sâu vào trong trái tim. Qua tác phẩm, chúng ta nhìn thấy một Thẩm Nguy Tuyết cưng chiều, sủng ái, hi sinh cho Bạch Miểu, cũng nhìn thấy một Bạch Miểu ỷ lại, tin tưởng, chấp nhất với Thẩm Nguy Tuyết.

Mặc dù tác phẩm có một số tình tiết không hợp logic cho lắm, ví dụ như việc hệ thống nhận sai nam chính, hay nữ chính mãi vẫn giậm chân ở Trúc Cơ cảnh từ đầu tới cuối truyện, nhưng về mặt bằng chung thì đây là một tác phẩm có đủ những yếu tố tình cảm, hài hước, tình tiết truyện có những giây phút lắng đọng, cũng có những lúc cao trào, có vui buồn hờn giận, có do dự suy tư.

Qua đây, chúng ta cũng nhận thấy rằng tình yêu là hai thứ thật sự thiêng liêng và đáng trân trọng. Nó có thể khiến cho người ta trở nên điên cuồng, khờ dại, nhưng lại chính tình yêu cứu rỗi chúng ta thoát khỏi những đau khổ, day dứt.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Cẩm Chướng

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN