logo
REVIEW>> XUYÊN KHÔNG THÀNH NGƯỜI HẦU NHỎ BÉ TRONG TIỂU THUYẾT DÂN QUỐC
xuyen-khong-thanh-nguoi-hau-nh-be-trong-tieu-thuyet-dan-quoc
Tìm truyện
Donate

XUYÊN KHÔNG THÀNH NGƯỜI HẦU NHỎ BÉ TRONG TIỂU THUYẾT DÂN QUỐC

Độ dài: 181

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 1039

Giới thiệu:

Tô Nam Tinh xuyên không vào một quyển tiểu thuyết viết về thời Dân quốc nào đó, cô trở thành một người hầu nhỏ bé vô danh bên cạnh nữ phụ - cô tiểu thư nhà quyền quý.

Sống lại một kiếp người cô như nhặt được báu vật, vậy nên Tô Nam Tinh chỉ mong mình sẽ trải qua cuộc sống nhà nông êm đềm cùng bố mẹ, sau đó khi đến tuổi kết hôn cô sẽ gả cho người anh trai đính ước với mình thuở bé.

Tiếc thay, thân là người hầu nên cô buộc phải làm vài chuyện giậu đổ bình leo.

Chẳng hạn như bắt nạt cậu thiếu niên nào đó có gia cảnh sa sút.

Nhìn thấy con mèo hay con chó Tô Nam Tinh còn mủi lòng thương xót, huống chi đối phương là một người sống sờ sờ? Thành ra cô không đành lòng, âm thầm đổi cách khác và tiện tay chăm sóc người nọ mấy ngày.

Ngỡ rằng đó chỉ là một khúc nhạc đệm thoáng qua đời cô, không ngờ mấy năm sau cậu thiếu niên lâm vào cảnh khốn đốn năm nào bỗng trở thành nhân vật có máu mặt nhất Thượng Hải, trở về với quyền thế ngút trời trong tay.

Hắn quay về t rả t hù tất cả những kẻ đã góp phần hãm hại mình năm ấy, thay đổi mọi thứ, quyết không để chuyện ngày xưa xảy ra lần nữa. Khiến cả Thượng Hải gà bay chó sủa, ai ai cũng muốn quỳ gối trước cửa nhà ông trùm này ôm đùi xin tha.

Thật ra Tô Nam Tinh cũng có ý nghĩ đó, nhưng cô ngẫm lại mình chỉ là hạng tôm tép nhỏ nhoi, trước đây còn đi theo cô tiểu thư nữ phụ bắt nạt người ta nữa là. Sau khi thấy kết cục của đám người đó, Tô Nam Tinh rụt cổ, quyết định mình vẫn nên chờ làm cô dâu đợi gả, sống cuộc đời tạm bợ của mình thôi.

Nào ngờ, không lâu sau đó Tô Nam Tinh không những bị chồng chưa cưới với tiền đồ rộng mở cắm sừng, mà còn bị anh ta từ hôn.

Đương lúc mù mờ, vị đại gia chỉ cần giậm chân là có thể khiến cả Thượng Hải rung chuyển lại đích thân xuất hiện trước cửa nhà họ Tô.

Mang theo mười dặm hồng trang, hỏi cưới Nam Tinh.

Ớ… Cái này có tính là không làm mà vẫn có ăn không nhỉ?

Tô Nam Tinh ngơ ngác.

Một câu giới thiệu tóm tắt: Kết quả là vô tình được buff thành nữ chính.

***

“Nếu quá khó để đạt được viên mãn

Chi bằng chọn cách thản nhiên.” *

Tô Nam Tinh vô tình xuyên đến một quyển tiểu thuyết dân quốc, trở thành người hầu bên cạnh nữ phụ á c  đ ộc Bạch Y Tĩnh, một tiểu thư xinh đẹp rực rỡ, kiêu ngạo quyền quý.

Đã trải qua một kiếp người đầy gian nan trắc trở ở cuộc sống thực tại, nên bây giờ Tô Nam Tinh chỉ mong muốn một cuộc sống ấm áp giản dị cùng người nhà mà thôi. Thế nhưng, thời cuộc trong những năm giao thoa giữa quá khứ cổ kính và tương lai hiện đại này luôn chất chứa nhiều biến động, khói lửa.

Mà thân phận của Tô Nam Tinh là viên đá bé nhỏ bên đường, tùy thời bị các nhân vật mang hào quang vai chính, vai phụ khác giẫm đạp, kê chân. Cuối cùng, có thể bị hủy hoại không thương tiếc.

Vì vậy, Tô Nam Tinh luôn ẩn nhẫn che giấu sự thông minh của mình dưới lớp vỏ bọc ngây ngốc hiền lành, để sự khéo léo lấp đầy những nghi ngờ toan tính của kẻ khác. Cô sẽ nhún nhường nhưng chưa bao giờ để bản thân thật sự bị thương tổn. Bởi vì, với cô, sinh mạng là vô giá, còn người thân là điều quan trọng nhất. Vậy nên, cô sẽ dùng hết tất cả khả năng của mình để bảo vệ hết thảy.

Thế nhưng, có những chuyện không phải Tô Nam Tinh muốn là có thể khống chế trong phạm vi cho phép của mình được. Thân phận người hầu bên cạnh nữ phụ á c đ ộc chính là hùa theo, châm dầu vào lửa, giậu đổ bìm leo, phải tùy thời nghe theo sự sắp đặt của cô ta.

Lúc này đây, chính là mỗi người đều phải tự tay bắt nạt, giẫm đạp thiếu niên đang sống dở c hết dở kia.

Mà Tô Nam Tinh vốn là một cô bé giàu lòng yêu thương, lương thiện và bao dung hơn ai hết. Cô chưa từng mong muốn tổn thương người khác, huống gì đây còn là một người xa lạ, không có thù oán gì với cô.

Tô Nam Tinh đã chứng kiến thiếu niên này lúc từng đứng ở trên đỉnh cao kim tự tháp của quyền lực giàu sang, từng là chàng trai có được mọi thứ một cách rất dễ dàng, luôn lạnh lùng, kiêu căng cuồng vọng trấn áp một phương tại bến Thượng Hải.

Vậy mà, giờ đây, con đại bàng ngạo nghễ rong chơi khắp trời đang bị người ta bẻ gãy đôi cánh, kéo xuống bùn lầy tăm tối, giam hãm trong chiếc lồng của địa ngục, tìm cách hủy diệt rồi chôn vùi mãi mãi dưới đáy biển sâu thăm thẳm.

Tô Nam Tinh rủ lòng thương xót vô cùng, cô biết hắn là ai, biết những chuyện hôm nay hắn gặp phải nhưng không thể thay đổi, và biết cả kết quả bi kịch cuối cùng. Cô không có chọn lựa nào khác để xoay chuyển vận mệnh hay cứu hắn. Thế nhưng, trái tim cô dường như bị ai nắm lấy khi nhìn vào đôi mắt ấy.

Thế nên, Tô Nam Tinh quyết định làm một chuyện ngốc nghếch đầy nguy hiểm, từ trong khe hở của số phận, tìm cách cho hắn một chút ánh sáng. Mong rằng, hắn có thể nắm lấy và vượt qua tất cả. Mong rằng, quãng đời về sau của hắn, vẫn bình an. Bởi vì, chỉ khi còn sống, mới có thể tiếp tục hy vọng.

Chính Tô Nam Tinh cũng không biết rằng, trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi đôi mắt tràn ngập sự xót xa đau lòng của cô chạm đến thiếu niên chỉ còn chút hơi tàn kia, như có cái gì đó lặng lẽ được gieo xuống mà không ai hay biết. Để rồi, sau này, thời gian sẽ trả lời tất cả.

“Nếu như ánh trăng không đến

Đèn đường cũng rọi đến ô cửa sổ

Chiếu sáng đóa sơn trà trắng đang e ấp nở.

Nếu như gió sớm không đến

Gió đêm cũng có thể thổi vào lòng

Thổi bóng cây dịu dàng đong đưa khắp mặt đất.” *

***

Tống Bạc Lê từ khi sinh ra đã là một đứa trẻ đáng thương. Khi nằm trong bụng mẹ, hắn mất bố. Tống gia những năm ấy, gia sản khổng lồ, tiền tài cùng quyền lực trải dài khắp bến Thượng Hải. Là miếng bánh béo bở dụ hoặc mà ai cũng muốn nắm lấy, tranh giành bất chấp mọi thủ đoạn chiêu trò.

Sự xuất hiện của Tống Bạc Lê đã khiến những kẻ canh giữ và dòm ngó Tống gia không đạt được ý muốn. Bởi vì, hắn là người thừa kế hợp pháp hết thảy. Vậy nên, những kẻ kia chỉ có thể buộc lòng chờ đợi mà giăng ra chiếc bẫy lớn, đợi ngày thu lưới.

Thời gian là 20 năm sau.

Tống Bạc Lê cứ thế lớn lên trong nhung lụa xa hoa, là cậu chủ bạc triệu, có thể đi ngang tại bến Thượng Hải cũng không có ai dám ngăn cản hay lên tiếng. Là người mà bất kỳ ai nghe đến tên cũng sợ hãi vì sự ngông cuồng, hiếu thắng và liều lĩnh.

Thời cuộc đương lúc rối ren, s úng đ ạn và khói lửa lan tràn nhuốm lên màu tăm tối. Đây cũng là lúc, kế hoạch hãm hại Tống Bạc Lê được thực hiện, kéo hắn từ thiên đường xuống địa ngục. Tống Bạc Lê, sẽ phải c hết. C hết trong nhục nhã ê chề, c hết dưới bùn lầy nhơ nhớp, tiếng xấu muôn đời, còn bị chiếm đoạt tất cả. Một cách hủy diệt đầy đáng sợ biết nhường nào.

Tống Bạc Lê cũng đã nghĩ rằng, sẽ không thay đổi được gì nữa. Vận mệnh đã ấn định mất rồi. Thế nhưng, từ trong bóng đêm vô tận, có một người dù lòng mang muôn vàn sợ hãi và hoảng loạn, vẫn từng bước lần mò đến bên hắn. Người ấy nói với hắn rằng, đừng bỏ cuộc, người ấy cho hắn hy vọng, cho dù nó rất mong manh.

Thế giới rộng lớn như vậy, cuối cùng, chỉ có một cô gái bé nhỏ thật lòng vì hắn mà làm mọi thứ, thật lòng mong hắn vẫn bình yên an ổn vượt qua được kiếp nạn. Thế nên, hắn càng không có lý do để c hết ở nơi dơ bẩn này. Hắn phải rời đi khỏi nơi đây. Sau đó, ngày hắn quay trở về, cũng là lúc hắn nhuộm máu toàn bộ bến Thượng Hải.

Tống Bạc Lê, cái tên này, các người phải vĩnh viễn nhớ kỹ.

***

Vài năm sau, lúc này, Tô gia đã trở thành một nhà giàu mới nổi, cuộc sống dư dả thoải mái, không còn tính toán tiết kiệm như trước kia. Tô Nam Tinh lớn lên, thừa hưởng sự mềm mại của vùng sông nước Giang Nam, ngày càng xinh đẹp dịu dàng như tơ liễu ngoài trời.

Những tưởng rằng, tất cả những chuyện trải qua của thời gian trước chỉ là một thoáng kinh động, rồi sóng yên biển lặng, mọi người thuận theo tự nhiên như vốn dĩ. Nào ngờ, đây mới là lúc, cuồng phong kéo đến, đầy dữ dội và không hề báo trước.

Tống Bạc Lê trở về với tiền tài và quyền thế ngút trời, lấy lại tất cả những gì thuộc về mình, những kẻ năm xưa từng hãm hại hắn, không một ai có kết cục tốt đẹp. Mỗi một hành động của Tống Bạc Lê, đều khiến nơi đây rung chuyển. Ai nấy đều trong cảm giác nơm nớp lo âu sợ hãi, không dám thở mạnh. Thượng Hải bấy giờ, mưa máu đầy trời.

Tô Nam Tinh nghe thấy mọi chuyện, cũng không dám làm ra việc gì. Bởi vì cô biết, năm xưa, trong lúc Tống Bạc Lê gặp nạn, chính mình cũng có tham gia vào, dù với lý do gì, thì đều khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục. Cho nên, cô vẫn nên yên tĩnh ở nhà, chờ ngày làm cô dâu gả đi mà thôi, tránh gây thêm phiền phức nào nữa.

Đáng tiếc, có những chuyện ngay từ ban đầu đã được định sẵn, chỉ là Tô Nam Tinh không nhận ra mà thôi. Lúc này, mọi thứ đang dần phơi bày. Sự ganh ghét đố kỵ của Bạch Y Tĩnh, sự phản bội lừa dối của Vương Thế Diệu, sự thèm khát đê tiện của Bạch Vinh Hoa, sự mưu toan lẳng lơ của Tiền Phán Phán…

Như tơ rối, càng cuộn, càng nhiều, cần một đao chặt đứt tất cả.

Tô Nam Tinh kiên cường hiểu chuyện, không chút do dự nào, liền phá hủy.

Tống Bạc Lê nghe thấy, nhìn thấy, hiểu hết chỉ sau một ánh mắt. Hắn thích thú nhìn Tô Nam Tinh, cô gái nhỏ vẫn như trước kia, thật khiến người khác không dời mắt được.

Những năm tháng qua, thật may vì Tô Nam Tinh vẫn luôn bình an vui vẻ như vậy.

Hôm nay, Tống Bạc Lê hắn trở về rồi. Thượng Hải này là của hắn, sẽ không để cô phải chịu thêm bất cứ thương tổn, ức hiếp nào nữa. Vết sẹo trên mắt trái của cô, hắn cũng sẽ đòi lại cả vốn lẫn lời, tất cả đều phải trả giá.

Nhiều năm bôn ba nơi đất khách quê người, chịu đủ gian nan vất vả, nếm qua hết ấm lạnh nhân gian, Tống Bạc Lê hắn chỉ mong cầu một điều duy nhất, đem theo toàn bộ quyền lực cùng tiền tài quay về quê hương, chiếm lại mảnh trăng non dịu dàng ấm áp ngày nào, tìm lại Tô Nam Tinh của hắn.

Quãng đời còn lại, nguyện bên em, không rời đi nữa.

__

*: Trích bản dịch lời bài hát Nếu ánh trăng không đến do Vương Vũ Trụ Leto và Kiều Tuấn Thừa thể hiện

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Đỗ Tùng - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN