logo
REVIEW>> XUÂN THUỶ DIÊU
xuan-thuy-dieu
Tìm truyện
Donate

XUÂN THUỶ DIÊU

Tác giả:

Thịnh Vãn Phong

Độ dài: 81

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 229

Vân Ánh là đích tiểu thư phủ Ninh Quốc Công, lúc ba tuổi phụ mẫu song vong, nàng bị cuộc tranh đấu trên triều liên lụy làm mất tích, được một gia đình ở nơi thôn dã nhận nuôi. Cho đến năm mười tám tuổi, mới được tìm về.

Lão Quốc công cảm thấy bởi vì sai lầm của tuổi trẻ mới khiến vợ chồng đích tử bỏ mạng, còn khiến cho cháu gái vốn nên nhận mọi sủng ái lưu lạc nhân gian, chịu đủ khổ cực, trong lòng không khỏi đối với nàng mang nhiều áy náy. Vì thế, sau khi Vân Ánh trở về, lão Quốc công liền coi nàng như trân bảo, nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, tìm đủ mọi cách để yêu thương, sủng ái cháu gái này.

Thế nhưng mười năm lăm đủ để thay đổi rất nhiều sự việc. Vân Ánh sinh ra trong thư hương thế gia, nếu được tỉ mỉ dạy dỗ từ nhỏ hẳn có thể hiểu rõ lễ nghĩa, tinh thông văn sử, thuận buồm xuôi gió trưởng thành, trở thành tiểu thư thế gia kinh tài tuyệt diễm.

Nhưng nàng không phải.

Nàng lưu lạc ở nông thôn nhiều năm, dốt đặc cán mai, kiến thức thiển cận, biết được vài chữ đã được coi là may mắn hơn người, lúc lão Quốc công tìm được nàng, trên người nàng là một bộ bố y rách, đứng ở cửa phơi trái cây. Cho nên, dù là nhận tổ quy tông, dù được cắm thêm lông phượng hoàng, vẫn không thể che giấu dáng vẻ chim sẻ.

Cân nhắc thiệt hơn, Vân Ánh cho rằng ngoài vẻ ngoài phong tình được thừa hưởng từ phụ mẫu đã qua đời, thứ nàng có ít đến đáng thương. Nàng không có tâm sức để tranh giành, cũng chẳng muốn oán hận hay so bì thiệt hơn những năm khốn khổ đã qua ấy.

Ngắn ngủi vài tháng, lắc mình trở thành đích tiểu thư phủ Quốc công, được ăn sung mặc sướng, còn có nửa đời sau không phải lo toan đã là ân đức lớn với nàng.

Cho đến một ngày, trên đường thỉnh an lão Quốc công, nàng gặp được Hách Tranh. Trong tích tắc, nàng nhất thời không phân biệt được hôm nay là hôm nào, thậm chí không biết đây là hiện thực hay là cảnh trong mơ.

Tiếng nói chuyện bên tai biến mất, chỉ còn một bóng hình mơ hồ trùng với người trước mặt. Rõ ràng rất giống tiểu Ngọc ca ca của nàng, nhưng đôi mắt đen tĩnh lặng, sắc bén đối diện khiến nàng hiểu rõ, bọn họ là hai người khác nhau.

Tiểu Ngọc ca ca của nàng ôn tồn, lễ độ, vĩnh viễn mang theo phong thái trích tiên. Mà Hách Tranh, chàng sinh ra cao quý, lại là đích trưởng tử xuất chúng nhất trong thế hệ sau của Hách gia, là trung lang tướng trẻ tuổi nhất Thượng Kinh, trên người luôn mang theo ngạo mạn cùng xa cách.

Rõ ràng khí chất khác nhau, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà trầm mê trong đó. Tiểu Ngọc ca ca của nàng tài hoa như thế, nếu một ngày được đến Thượng Kinh như nguyện, có lẽ cũng sẽ trở thành một người xuất sắc như Hách Tranh.

Đáng tiếc, Tiểu Ngọc ca ca của nàng đã c hết, mãi mãi bị vây khốn trong núi rừng. Còn nàng, có lẽ từ lúc bắt đầu, đã định sẵn không thể chạm tới ánh trăng kia.

Ấy vậy mà, thế sự xoay vần, có một ngày nàng bắt được bóng trăng, mà bây giờ, nàng không còn là chim sẻ, chỉ biết tìm cớ vụng về để đến gần ánh trăng nữa. Lúc này đâu, dưới lớp áo phượng hoàng, chú chim sẻ nhút nhát Vân Ánh đã có đủ vốn liếng để lại gần bóng trăng của mình. Dù biết rõ đó chỉ là một dáng hình tương tự, nhưng chỉ cần trăng kia chưa vỡ vụn, đã đủ rồi.

Nàng bỏ xuống dáng vẻ không màng thế sự, bỏ xuống lễ giáo cùng sự đánh giá của miệng đời, mặt dày mày dạn vây quanh bóng trăng của mình. Vân Ánh cũng biết bóng trăng không thích nàng, thậm chí còn có chút chán ghét sự kệch cỡm theo đuôi của nàng. Nhưng đối với nàng, chỉ cần nhìn thấy gương mặt ấy đã đủ khỏa lấp vô số tiếc nuối trong trái tim trống rỗng của nàng rồi.

Bắt đầu, nàng chỉ muốn nhìn thấy chàng, chỉ muốn chắc chắn bóng trăng của nàng vẫn luôn ở bên cạnh mình. Nhưng Vân Ánh đã đánh giá quá thấp lòng tham của bản thân, tựa như đường ca của nàng nói, từ trong xương tủy nàng chỉ là một tục nhân. Ghen ghét, tham niệm, thậm chí ái dục đều chiếm phần lớn.

Trước kia nàng thích trái táo, khó khăn lắm mới có được một trái, liền cất đi không dám ăn. Khi ở trong thôn, nàng sợ hãi lại nhát gan, ở trước mặt ánh trăng của nàng tự ti không dám lộ ra.

Nhưng sự thật chứng minh, trái táo không thể để quá lâu, sẽ hư thối. Tựa như ánh trăng của nàng, trong lúc nàng loay hoay không dám thổ lộ, đã vỡ nát mất rồi.

Cho nên nàng đối với Hách Tranh không hề thu lại tính tình, dù sao người đàn ông này cũng không có ấn tượng tốt với nàng. Vì thế, nàng không cần duy trì cái gì, cũng không cần kiêng dè suy nghĩ của chàng. Nàng bất chấp tiến đến, để mặc dục vọng bành trướng, muốn chiếm chàng làm của riêng.

Nàng không muốn làm Vân Ánh của quá khứ, chờ đợi được cha mẹ nuôi thiên vị, chờ mong tiểu Ngọc ca ca đối xử  tốt với nàng thêm một chút, tốt nhất có một ngày hỏi nàng có muốn cùng hắn ở bên nhau hay không…

Tiểu Ngọc ca ca đã c hết, cho nên nàng không chiếm được. Vì cái gì một người còn sống như Hách Tranh, nàng cũng không thể nắm lấy. Lần này, nàng muốn tự mình cố gắng, tự mình giành lấy ánh trăng trên cao vời vợi kia thành của nàng…

Hách Tranh sinh ra ở thế tộc, từ nhỏ đã được bồi dưỡng để trở thành người thừa kế, gánh vác đại nghiệp. Chàng kiêu ngạo lại xuất chúng. Bởi vì từ nhỏ đã nhìn thấu lòng người, cho nên càng khinh thường những nữ nhân dùng mọi thủ đoạn để leo lên người chàng, vọng tưởng bước vào Hách gia.

Nhưng tất cả những nữ nhân trước đó, chưa có ai trắng trợn, táo bạo như Vân Ánh. Mặc dù xuất thân nàng không thấp, nhưng mười lăm năm sống ở nông thôn biến thành một cái cọc, đâm vào cột sống nàng, khiến bọn họ không còn ở vị trí tương xứng.

Nhưng nàng một mặt tìm mọi cách tiếp cận chàng, mặt khác lại dùng vẻ mặt thản nhiên nói không thích chàng. Hách Tranh không biết, rốt cuộc lời của nàng, rốt cuộc cái nào là thật, cái nào là giả.

Thế nhưng, chàng lại bị sự mâu thuẫn của nàng làm rối loạn. Không thể không để mắt đến nàng, cũng không thể khiến nàng cách xa. Cuối cùng bởi vì một lần “ngoài ý muốn” bị kẻ khác tỉ mỉ thiết kế mà thành thân với nàng. Có lẽ là bị sắc đẹp của nàng mê hoặc, khiến chàng trở thành Trụ Vương, chìm đắm trong sự dịu dàng do nàng tạo ra.

Cho đến một ngày, tại Quỳnh Lâm Yến, tân khoa tiến sĩ một lần thành danh đứng ở dưới đài, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người, bao gồm cả Vân Ánh. Nàng thẳng sống lưng, bình tĩnh nhìn vị tân tiến sĩ kia, cho dù là chàng gọi, nàng cũng không nghe thấy.

Hách Tranh rốt cuộc nhìn về phía vị Trạng nguyên kia. Hóa ra, người đó có bảy phần tương tự chàng. Hóa ra, tiểu Ngọc ca ca mà nàng gọi vào lần đầu gặp gỡ không phải chàng. Hóa ra, chàng vốn chỉ là bóng trăng dưới nước, thay thế cho vầng minh nguyệt trên cao kia…

Nhưng lúc này đã quá muộn rồi, Hách đại nhân đã rơi vào bể tình của nàng không thể thoát ra. Nàng đã trêu chọc chàng, khiến chàng từ trên cao ngã xuống trướng ấm của nàng, sao chàng có thể dễ dàng để nàng rời đi.

Đời này của nàng, chỉ có thể thuộc về một người, mà người đó là Kỳ Ngọc (*tên tự của Hách Tranh), chứ không phải tiểu Ngọc ca ca kia.

Thời gian luân chuyển, thế sự đổi thay, kể từ khi tiểu Ngọc ca ca của nàng ngã xuống, hắn đã c hết ở trong núi rừng, c hết cùng với những ký ức và sự tự ti của nàng.

Kể từ lúc Hách Tranh xuất hiện, thế giới của nàng từng chút một được lấp đầy bằng xúc cảm chân thật, bằng sự dũng cảm đối mặt với sự yếu đuối của bản thân, bằng cảm giác an tâm, thoải mái thể hiện những mặt xấu của mình, được yêu thương, được trân trọng cho dù nàng không phải một Vân tiểu thư hoàn hảo nhất.

Ánh trăng, cũng chỉ là một giấc mộng của kẻ si tình hèn nhát. Người bên gối mới là người trong tim, là tham niệm, là lưu luyến, là dục vọng, là mong ước cũng là bến đỗ. Cho dù xuân hạ thu đông, dù tháng năm xoay vần, cũng chỉ muốn kề bên, nắm tay chàng, không bao giờ buông ra.

____

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN