logo
REVIEW>> XUÂN OANH CHUYỂN
xuan-oanh-chuyen
Tìm truyện
Donate

XUÂN OANH CHUYỂN

Reviewer:

AI_Phù Dung

Độ dài: 90

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 281

“Mênh mang sơn hà biết bao xa, chẳng bằng thương lấy người cạnh ta,

kiếp này chỉ nguyện ôm nàng vào lòng…” *

Ai mà chẳng từng một lần thốt lên câu nói ấy? Khi đứng trước bao la đất trời, ta mới chợt nhận ra rằng, hạnh phúc giản đơn nhất lại nằm ngay trong tầm tay, ở bên cạnh những người thân yêu.

Sơn hà bao la, hùng vĩ là thế, nhưng có gì bằng cảm giác được nắm tay nàng, được ôm nàng, được ngắm nhìn nụ cười xinh đẹp của nàng lúc này.

Đó phải chăng là suy nghĩ của Cố Quân về Phức Chi khi chàng cưỡi ngựa băng qua chiến trường đầy rẫy m áu xương?

Cố Quân, là con trai độc nhất của Đại trưởng công chúa. Danh tiếng của chàng đã sớm vang vọng khắp kinh thành. Với tài năng quân sự thiên bẩm của mình, tuổi mười tám Cố Quân đã cùng Đại Tư Mã phá tan quân địch ở Đông Yết, gây chấn động triều đình. Hoàng thượng đã ban thưởng cho chàng danh hiệu Vũ Uy Hầu, trở thành vị tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử triều đại.

Quay ngược thời gian trước khi dành chiến thắng nơi chiến trường, Cố Quân đã có một cuộc gặp gỡ định mệnh với vị Biển Thước, Phức Chi.

Diêu Phức Chi xuất thân từ một gia tộc danh tiếng, từ nhỏ nàng đã được thừa hưởng những kiến thức y học uyên thâm từ thần y Bạch Thạch tán nhân. Tuy là con gái độc nhất của Diêu Lăng, ông là danh sĩ Dĩnh Xuyên nổi tiếng khắp thiên hạ, được vô số người ngưỡng mộ. Tuy nhiên, ông ấy và vợ lại mất sớm để lại một mình Phức Chi. Nàng được nuôi bên cạnh người chú tư Diêu Kiền nên trước đó cuộc sống của nàng không phải chịu nhiều ràng buộc.

Thế rồi chú tư của nàng lại đột ngột mất tích, nàng tìm thế nào cũng không tìm được chú. Khi đi ngang qua một vùng, nàng được biết nơi đây đang có dịch bệnh hoành hành nên đã ra tay cứu giúp. Danh tiếng của “Diêu Biển Thước” bỗng chốc lan xa.

Sự xuất hiện bất ngờ của Diêu Phức Chi đã mang đến tia hy vọng cho người dân và quân đội tại biên ải. Chính tại đây, nàng đã gặp gỡ và kết bạn với Tả tướng quân Cố Quân.

Thuở gặp gỡ ban đầu, Cố Quân và Phức Chi trông như chẳng ưa gì nhau. Vì muốn tìm kiếm người chú đã đi du ngoạn lâu ngày của mình, nàng bất đắc dĩ phải đồng hành cùng chàng trên hành trình đến núi Để Lư. Sau những ngày tháng cùng nhau vượt qua sa mạc đầy hiểm nguy, trái tim họ đã dần xích lại gần nhau.

***

Thế nhưng, số phận trớ trêu lại khiến họ phải xa cách. Tả tướng quân của chúng ta vẫn phải tiếp tục thực hiện sứ mệnh của mình nơi biên ải. Tuy luyến tiếc, nhưng họ đành ngậm ngùi từ biệt. Trong khoảnh khắc chia tay, dường như có thứ tình cảm nào đó đã dần đâm chồi trong tim vị tướng quân nọ.

Người con gái thông minh, dũng cảm mà chàng vốn chẳng ưa, tiếp cận nàng chỉ vì mục đích là chữa bệnh cho chú của mình. Ấy mà, giờ lại thu hút chàng đến lạ.

Khi tình cờ gặp lại nhau giữa chốn đô thành náo nhiệt, tình cảm ấy lại bùng cháy mãnh liệt hơn bao giờ hết. Những câu bày tỏ tuy đơn giản nhưng cũng đủ thể hiện tình yêu mà Cố Quân dành cho Phức Chi. Dịu dàng mà nồng thắm.

“Nhưng ta vì nhớ đến em nên mới đến.”

“Ta tới đây, cũng chỉ vì muốn gặp em.”

Bóng đêm bao phủ nơi kinh thành, che giấu biết bao âm mưu và hiểm họa. Sau lớp vỏ hào nhoáng của cuộc sống quý tộc, là những cuộc tranh đấu không khoan nhượng. Cố Quân và Phức Chi, hai con người vốn dĩ không hề liên quan đến nhau, nay lại bị cuốn vào vòng xoáy của số phận.

Ở bên nhau chưa được bao lâu và dù họ đã hẹn thề đính ước nhưng vắt ngang giữa họ là những bí mật đến từ quá khứ, những ân oán của gia tộc, những nghi kỵ của hoàng thất... Tất cả đều đè nặng lên đôi vai họ và ngăn cản họ đến với nhau.

Tình yêu của Cố Quân và Phức Chi như một đốm lửa nhỏ cố gắng đốt cháy màn đêm đen tối. Dù bị chính mẹ ruột của Cố Quân ngăn cản mối tình này vì bà ta muốn con trai mình gả cho trưởng công chúa Vương Mật, nhưng cả hai người đều không hề nao núng trước quyền thế. Khi chú tư Diêu Kiền bày tỏ nỗi lòng mình vì lo sợ Phức Chi sẽ long đong khi gả cho Cố thị,

“Chú lo cho con, Cố thị thanh thế hiển hách, lại không tránh khỏi phân tranh gút mắc, sợ con bị liên lụy.”

Song, câu trả lời đầy khảng khái của nàng đã thực sự minh chứng cho tình yêu chân thành mà nàng dành cho Cố Quân.

“Phức Chi nghe rằng người chốn phàm, dù sang hèn giàu nghèo, cũng không thể tránh được đủ điều phiền não, cho nên con thấy, đời này có được đến một người tri tâm, đã là đủ ạ.”

Vừa thành hôn, Cố Quân và Phức Chi lại phải chia xa. Sự từ biệt này như đang báo hiệu cho một cơn sóng dữ sắp sửa trỗi dậy. Những ngày hạnh phúc ngắn ngủi của họ bị gián đoạn bởi những thách thức không lường trước.

Chiến sự ở phương Nam đã suýt cướp đi mạng sống của Cố Quân, nhưng may mắn thay ông trời vẫn thương người tài. Hai người vẫn đoàn tụ bên nhau, kết thúc ấm áp và đầy trọn vẹn.

***

Hơi tiếc, nhưng theo góc nhìn cá nhân của mình, nam chính không nổi bật trong truyện lắm, hai nhân vật nam mình thấy tác giả viết khá nổi bật và có phần trội hơn nam chính đó chính là Tạ Trăn và Vương Toản. Dù là nam phụ nhưng hai người đều rất giỏi, và đều ôm mối tình “đơn phương”. Có lẽ là vậy nên mình mới bị chú ý.

_____

*: Trích Hoán khê sa (Nhất hướng niên quang hữu hạn thân) của Án Thù.

“...” trích trong bản chuyển ngữ mà Reviewer đã đọc: Tây An

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN