logo
REVIEW>> XUÂN KHÔNG ĐỘ
xuan-khong-do
Tìm truyện
Donate

XUÂN KHÔNG ĐỘ

Tác giả:

Vân Phù Phù

Độ dài: 55

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 1594

Trong tình yêu, điều đau khổ nhất là yêu mà không được đáp lại, dù bản thân đã cố gắng gấp trăm lần vẫn không đổi lại được một cái ngoảnh đầu của người trong lòng. Hay là yêu nhưng vì lễ giáo phong kiến phải giấu kín tình cảm trong lòng, tổn thương người mình yêu. Có lẽ không ai có thể trả lời câu hỏi này.

Từ khi còn nhỏ Tống Gia Vinh đã mang chấp niệm với Bùi Hành. Bùi Hành giống như ánh sáng trong đời nàng. Hắn dịu dàng với nàng, dạy nàng viết chữ, cùng nàng đắp người tuyết, mua bánh cho nàng ăn. Cả đời nàng chỉ chờ đợi một ngày ánh sáng dừng lại nơi nàng nghỉ chân.

Nhưng đối với Bùi Hành, chàng luôn tự nhắc bản thân rằng chàng chỉ coi Tống Gia Vinh là muội muội. Chàng đưa nàng vào Đông Cung, ban cho nàng ngôi vị Đức phi cũng chỉ vì muốn bảo bọc cho nàng, để cho nàng có thể sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc dưới sự che chở của chàng, chỉ thế mà thôi. Suy nghĩ này đã ngấm sâu vào trong tiềm thức, bám chặt thâm căn cố đế trong lòng chàng làm chàng phải đè nén thứ tình cảm thiêng liêng tận sâu trong đáy lòng mình.

Từ khi đủ tuổi cập kê, Tống Gia Vinh đã bước vào hậu cung. Cuộc sống của nàng chỉ xoay quanh một người là Bùi Hành. Rồi không biết tự lúc nào, nàng từ một cô gái hồn nhiên, dịu dàng biến thành một nữ nhân chỉ biết ghen tị, càn quấy làm người ta chán ghét. Nàng làm đủ mọi việc để khiến cho Bùi Hành có thể ngoảnh lại nhìn nàng một lần, nhưng cuối cùng tất cả đều là sự ghê tởm.

Ngay từ đầu, Tống Gia Vinh đã tự nhận chỉ có hoa mẫu đơn mới xứng với mình. Nhưng Bùi Hành lại nói thược dược càng xứng với nàng hơn cho nên nàng cũng vì thế mà thích hoa thược dược. Nàng biết rõ thược dược là thiếp, mẫu đơn là thê nhưng vì Bùi Hành nói, cho nên nàng vẫn si tâm không thay đổi.

Bùi Hành luôn biết mình làm nhiều việc bất công với Tống Gia Vinh. Chàng luôn tự nhủ lòng mình rằng chàng làm như vậy để nàng có thể c hết tâm đừng đặt quá nhiều niềm tin lên chàng nữa. Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng thất vọng, cô quạnh của nàng, nàng không khóc, không làm loạn như trước kia. Bỗng dưng trong lòng chàng nặng trĩu như có khối đá nặng đè nén. Khi nhìn thấy nam nhân khác tiếp cận nàng, chàng bỗng cảm thấy trái tim khó chịu giống như kim đâm đến đau đớn. Nhưng chàng vẫn gạt bỏ tất cả những cảm xúc đó mà đẩy nàng ra xa.

Tình yêu đè nén đôi người, có đôi khi chỉ có cái c hết mới làm cho họ thật sự tỉnh táo. Tống Gia Vinh bị người hãm hại rơi vào trong nước. Lúc này, nàng mới nhận ra không biết từ khi nào mình đã trở thành con người làm người ta chán ghét như vậy, nếu có kiếp sau, nàng sẽ không thích Bùi Hành nữa.

Về phần Bùi Hành, nhìn thấy người mình yêu không còn hơi thở, sự sợ hãi, đau khổ, hối hận dồn dập bao trùm lấy chàng. Chàng tự huyễn hoặc bản thân rằng nàng chỉ nhất thời lạc đường mà thôi. Rồi đến một ngày, nàng sẽ lại quay về bên mình.

Lúc đó, chàng sẽ không buông tay nàng ra nữa. Chấp niệm đó theo chàng ba năm. Vốn là một người không tin thần chẳng tin Phật, suốt ba năm trời Bùi Hành cầu trời khấn Phật để nàng đi vào giấc mộng của chàng một lần.

Ba năm sau, Tống Gia Vinh không còn là Đức phi hung hăng, càn quấy trong Đông Cung lạnh lẽo. Nàng là Tống đại phu xinh đẹp, dịu dàng, chữa bệnh cứu người tại Lệ thành. Còn Bùi Hành vẫn là một vị vua anh minh sáng suốt, nhưng lâu lâu chàng lại đi thăm thú cảnh sắc nhân gian, thay Tống Gia Vinh ngắm cảnh, thay nàng ăn những món ăn vùng miền.

Một thoáng kinh hồng, chàng nhìn thấy khuôn mặt mà mình tưởng niệm ngày nhớ đêm mong. Chàng đã tưởng tượng rất nhiều lần về cảnh tượng hai người tương ngộ, nhưng đến khi thật sự gặp được lại nhìn thấy đôi mắt hờ hững như sương và dăm ba câu chào hỏi khách sáo như những người không thân thiết.

Tiếng “Hành ca ca” mà chàng mong ngóng giờ đây chỉ còn là “Bùi công tử”. Điểm tâm mà chàng từng không muốn ăn giờ đây trở thành thứ chàng khát cầu mà không có được.

Nhìn những người nam nhân khác vây quanh nàng, bày tỏ tình yêu với nàng, Bùi Hành bắt đầu trở nên âm u, ghen ghét, không cam lòng, muốn kéo tất cả những người đó cách xa nàng. Chàng biết bản thân mình không nên làm như vậy nhưng vẫn không khống chế được sự ghen ghét lan tràn. Chàng cũng tự cảm thấy bản thân trước kia thật vô dụng, hèn nhát, không dám thể hiện tình cảm của mình.

Nàng càn quấy thì sao, chẳng lẽ chàng không thể nào dung túng cho nàng được. Những người nam nhân đó đều dành cho nàng thứ tình yêu đơn thuần nhiệt liệt, còn chàng chỉ có tổn thương và bất công. Một người là quý công tử thế gia dù ít tuổi hơn nàng, biết nàng đã từng hòa ly hắn cũng không màng. Một người là sư huynh cùng học y thuật với nàng ba năm, dù bị gia đình ngăn cấm, hắn cũng chẳng từ bỏ nàng. Bọn họ chỉ biết, nếu không có nàng, bọn họ sẽ rất đau khổ.

Bùi Hành biết rõ bọn họ rất yêu nàng, nhưng chàng nhìn thấy được, gia đình của họ không thích nàng. Chàng không muốn nàng phải chịu thêm bất cứ khổ sở nào nữa, cũng không chịu được khi nghĩ tới cảnh nàng sẽ ở trong lòng kẻ khác. Chàng không chịu nổi cũng không muốn chịu. Chàng làm đủ mọi cách để được tới gần nàng hơn, để che chở cho nàng, chỉ mong cầu nàng mở lòng mình thêm lần nữa.

Khi Lệ thành gặp phải ôn dịch, chàng trợ giúp nàng tìm ra thuốc chữa. Khi nàng mắc bệnh, dù biết mình có khả năng lây nhiễm nhưng chàng vẫn ở bên chăm sóc nàng. Bùi Hành chỉ mong thời gian có thể trôi qua chậm một chút, hoặc là tạm dừng. Như vậy, chàng có thể ở bên tiểu cô nương của chàng nhiều hơn chút nữa. Con người càng hoài niệm sẽ càng nghĩ lại quá khứ mình đã từng tự phụ, ngu xuẩn, yếu đuối thế nào.

Theo tình tình chạy, trốn tình tình theo có lẽ là một câu miêu tả rất rõ về tình yêu của Bùi Hành và Tống Gia Vinh. Nếu như Gia Vinh có thể sống vì bản thân nhiều hơn, nếu như Bùi Hành đừng bó buộc cảm xúc của mình, có thể hai con người đã không phải đi tới bước đường này, uổng phí thanh xuân, uổng phí mấy năm cuộc đời. Nhưng có thể vì những đau khổ đã qua lại làm cho con người ta trở nên trân quý những điều mình đang có.

Phần đầu bộ truyện miêu tả tình yêu hèn mọn, khát cầu của Tống Gia Vinh đối với Bùi Hành, chỉ mong chàng có thể chia cho nàng một chút tình yêu. Có thể nói, đầu truyện, Gia Vinh giống như một nữ phụ ác độc cưỡng cầu thứ tình yêu không thuộc về mình, nhưng nam chính Bùi Hành cũng không tốt đẹp bao nhiêu khi liên tục tổn thương người mình yêu bằng những lời lẽ chẳng hề hay ho.

Phần sau chính là một trang mới trong cuộc đời nữ chính, nàng được là chính mình, được làm điều mình muốn, không sống bon chen không chịu cảnh gò bó, chỉ có tình yêu nơi đáy lòng vẫn còn cháy âm ỉ.

Về phần nam chính, đoạn sau chính là niềm vui khi được gặp lại người mình mơ ước được tái ngộ, nhưng cũng là nỗi hối hận, ghen ghét, lo được lo mất lan tràn.

____

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN