logo
REVIEW>> XIỀNG XÍCH
xieng-xich
Tìm truyện
Donate

XIỀNG XÍCH

Tác giả:

Khanh Ẩn

Độ dài: 137

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 3700

Vòng xoáy vận mệnh xoay vần, nào ai có thể cản ngăn?

Sương thu vắng lặng, trăng khuya vằng vặc. Kinh thành hãy còn phồn hoa tiễn đưa mệnh cách uyên ương.

Cả cuộc đời này, Tấn Trừ quyền thế ngập trời, phú quý vô biên, trông như nắm trong tay hết thảy vinh hoa chốn nhân thế, nhưng tất cả chỉ là những đặc ân xa vời vợi người ngoài ban cho hắn.

Suốt cuộc đời, hắn có gì?

Có lẽ, hắn chỉ có Lâm Uyển, cũng đã từng có một vầng hào quang soi tỏ.

Tiếc hận thay, Tấn Trừ lại không bảo vệ được vầng hào quang ấy, đánh mất nàng giữa tầng tầng lớp lớp gông cùm xiềng xích.

Năm ấy, mỗi khi nhắc đến Trấn Nam Vương phủ, người ta không khỏi tặc lưỡi nghĩ đến mấy chữ “quyền khuynh triều dã”. Mà Tấn Trừ – thế tử của phủ đệ tôn quý ấy ngay từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng mà trưởng thành. Không áo quần là lượt như mấy công tử thế gia, cũng không theo đuổi mệnh quan triều đình, càng không gầy dựng đại nghiệp như bao người, hiển nhiên Tấn Trừ là sự tồn tại vừa ngang tàng vừa phóng túng.

Uổng cho khuôn mặt đẹp ngời ngời không thua kém bất kỳ ai, mặt mày hắn lúc nào cũng cau có hầm hầm, gặp phải hắn vào những ngày trái tính trái nết càng xui xẻo bội phần, khắp người đều ghi rõ rành rành chữ “chó nhà hung dữ chớ đến gần”, dọa cho người thấy người phải sợ đến chạy mất dép. Trừ khuôn mặt cũng được coi là đẹp đẽ sáng láng ra, thì quả thật vị Thế tử Tấn Trừ này chẳng có điểm nào làm người ta yêu thích nổi.

Cứ ngỡ Tấn Trừ hung tợn này sẽ chẳng có cô nương nhà ai dám đem lòng thương nhớ, vậy mà cũng có một “bông hoa đào” coi trọng hắn.

Nàng là Lâm Uyển, thiên kim Trường Bình Hầu phủ, đích tam nữ của dòng chính Lâm gia. Thân phận nàng quý phái muôn phần lại thêm dung nhan quốc sắc thiên hương, thắng ở tính cách dịu dàng nhã nhặn. Ít nhiều gì cũng được coi là tài nữ đất kinh kỳ bởi sự thông tuệ của mình.

Nói ra cũng thật khiến người ta khó tin, một người như nàng mà từng có một đoạn nhân duyên ngắn ngủi với Tấn Trừ.

Bởi thế cho nên, họ tan hợp hợp tan bao lần, mà có được mấy người biết thực hư thị phi giữa Tấn Trừ và Lâm Uyển đâu.

Có thể nói, một năm qua lại với nàng là trọn vẹn một năm Tấn Trừ được sống trong ánh sáng, được ánh sáng chiếu soi vào cuộc đời phủ đầy mây đen xám xịt của hắn. Hắn vẫn thường hay nghĩ, giữa hắn và nàng là nhân duyên trời cao tác hợp.

Trời cao tác hợp nên mới ban cho họ cơ duyên gặp gỡ ngày ấy. Để nàng có thể thấy được dáng vẻ hắn hành nghiệp trượng nghĩa, để nàng chậm rãi tiếp nhận tâm ý của hắn. Dù có ngắn ngủi, nhưng những tháng ngày ấy cứ mãi vờn quanh tâm trí hắn cho đến những ngày sau cùng của cuộc đời, cũng trở thành bể chấp niệm sâu không thấy đáy trong lòng hắn.

Ngày ấy, nàng thân nữ tử chẳng tiện dạo chơi phố phường. Hắn sẽ để ý những gian hàng bên đường, thấy một cây trâm đẹp, một món đồ nhỏ xinh xinh hay gặp được một món ăn dân gian đặc sắc đều sẽ kìm lòng không đặng mà nhớ tới nàng, ghé lại bên đường mua về cho nàng một phần.

Ngày ấy, hắn còn thích viết thư cho nàng. Chỉ là mười bảy phong thư nhưng mỗi một nét bút đều là tâm ý mà hắn gửi trao tới nàng. Mỗi phong thư nàng hồi âm, hắn sẽ ép đến phẳng phiu từng tờ giấy, thuộc nằm lòng mỗi chữ nàng viết trong thư.

Ngày ấy, họ cũng có những cãi vã vụn vặt như mấy cọng lông gà vỏ tỏi. Nhưng rồi cũng sẽ qua đi, lại hoà hợp tình nồng như thuở đầu. Nàng thích những ai tốt với hắn, không ưa những kẻ ghét hắn. Nàng nghĩ cho hắn, lo cho hắn, hiểu hắn và nàng còn yêu hắn.

Ngày ấy, ký ức chất chứa trong hai chữ “ngày ấy” càng ngọt ngào bao nhiêu, thì sau này lại càng giam hãm họ trong vực sâu sâu bấy nhiêu.

Ngày nọ, hắn nói với nàng, đừng một tấc lại muốn tiến thêm một thước như vậy.

Hắn cho rằng đây chỉ là một trận lời qua tiếng lại như bao lần, lời nói này cũng chỉ là lời nói trong lúc nóng nảy mà thôi, mà lại chẳng ngờ, đây là giọt nước làm tràn ly, cuốn trôi hết thảy tình nghĩa bấy lâu, cũng chặt đứt tương lai tươi đẹp mà đôi bích nhân ấy từng thề nguyền cùng nhau.

Thế sự vô thường, nước chảy đá mòn, nếu tình nghĩa đã tan, duyên phận đã cạn thì hãy để nó ở lại quá khứ đi thôi, cớ sao cứ khăng khăng cố chấp chẳng chịu buông tay?

Đau ngắn hại thân, đau dài trí mạng, sớm ngày kết thúc âu cũng là chuyện tốt cho đôi bên.

Nàng hiểu, hắn lại không hiểu.

Nàng buông tay, hắn chẳng cách nào từ bỏ.

“Nàng rời khỏi hắn là giải thoát, là tự tại, nhưng hắn không có nàng lại như dã thú đoạ đày vực sâu, vẫy vùng không lối thoát…”

Hắn nghĩ, hắn đã cho nàng một hẹn ước đáng giá ngần ấy, tại sao nàng lại cứ bám víu vào sai lầm của hắn không tha, tại sao nàng lại hà khắc với hắn đến như vậy? Còn nàng, nàng cũng có tôn nghiêm và giới hạn bất khả xâm phạm, dẫu có là người nàng yêu thương toàn tâm toàn ý thì nàng cũng không thể nhân nhượng một phân.

Hắn nghĩ, chỉ cần nàng ở bên cạnh hắn, bất kể là vì ham mê quyền thế một đời hay phú quý vô hạn, hắn đều cam tâm dâng lên cho nàng. Còn nàng, nàng chỉ mong cầu một cuộc hôn nhân bình đạm như thường, chẳng cầu phong quang soi lối, chỉ mong trọn đời trọn kiếp một đôi người.

Hắn nghĩ, tình xưa nghĩa cũ phải chăng cũng chỉ là mộng đẹp do tự tay hắn thêu dệt nên, liệu nàng có từng yêu hắn? Đáng buồn thay, hắn từng là nam tử duy nhất tồn tại trong tình ý của nàng, chỉ là, là do chính tay hắn đã phá huỷ hết mọi hồi ức xưa cũ, làm vơi cạn chút tình cảm ít ỏi còn sót lại trong nàng.

Tự bao giờ, tự bao giờ mà nàng ở gần hắn như thế nhưng lòng lại xa cách đến vậy? Gần trong gang tấc mà như bị cách ngăn bởi trời sâu bể rộng. Tự bao giờ, tự bao giờ mà những quyến luyến không rời, ngóng trông thương yêu lại nên nỗi thù hận, xa cách, lãnh đạm? Ở cạnh bên chỉ thêm phần giày vò đôi bên.

Hắn là chủ nhân của toà thành hoa lệ, là người nắm giữ chìa khoá của xiềng xích. Hắn trói buộc nàng chỉ vì muốn đòi lại món nợ ngày trước. Chỉ thế mà thôi, nhưng cớ sao hắn cũng là kẻ bị gông cùm nọ giam cầm?

Hắn là Tấn Trừ – kẻ cả một đời thật lòng thật dạ yêu nàng.

Tương lai là ảm đạm hay viên mãn, nàng không có can đảm dám đánh cược. Thế nên nàng chọn lùi bước.

Hoa có vì ánh mắt người vui mà nở, vì sầu trong đáy mắt mà lụi tàn?

Khoảnh khắc hoa nở, tựa áng mây trôi, mây trôi qua trước mắt. Thời khắc hoa tàn, kinh tâm động phách hoá tro tàn, xiềng xích giam hãm rặng mây xa.

Nếu có kiếp sau, chỉ nguyện mùa hoa rơi gặp lại nàng…

Tuy chẳng biết hắn còn có thể đợi được mùa hoa rơi nào nữa hay chăng…

Cũng giống như “Lồng son”, một bộ truyện cùng hệ liệt của Khanh Ẩn, “Xiềng xích” không phải là một câu chuyện xưa ngọt ngào.

Tấn Trừ và Lâm Uyển, Lâm Uyển và Tấn Trừ, đôi bích nhân vừa được đất trời tác thành, vừa bị tạo hoá trêu ngươi. Họ đều là những con chưa từng bỏ lại bản ngã của mình, đều có tình cảm với đối phương thật đấy, nhưng họ lại quyết tuyệt không buông bỏ giới hạn của mình. Vì không có cùng tiếng nói chung nên dẫu có đẹp đôi đến mấy, họ cũng tan rã trong nuối tiếc. Chỉ khác trước là, những ngày tháng sau này của cuộc giày vò ấy, Lâm Uyển đã tìm thấy tia hy vọng cho cuộc đời nàng mà không bị vây hãm trong lồng son đến cuối đời như Tô Khuynh.

Đã từng yêu, từng oán hận, từng bị nhấn chìm trong nỗi niềm tuyệt vọng không lối thoát, nhưng nàng đã chờ hắn, ở cùng hắn cho đến tận giây phút sau cuối của cuộc đời.

Dù là lừa mình dối người hay thật lòng thật dạ, hắn vẫn muốn tin vào điều đó mà nhắm mắt xuôi tay.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Như Mộc Xuân Phong

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN