logo
REVIEW>> VƯỢT RÀO
vuot-rao
Tìm truyện
Donate

VƯỢT RÀO

Tác giả:

Tòng Tiện

Reviewer:

AI_Anh Đào

Độ dài: 61

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1372

Cảm giác yêu một người không nên yêu là như thế nào?

Lâm Vị Quang đã tự hỏi bản thân rằng tại sao mình lại phải lòng Trình Tĩnh Sâm. Một người đàn ông hơn cô đến tận mười hai tuổi, nhẫn tâm thủ đoạn, ngoại trừ vẻ bề ngoài ra thì toàn thân trên dưới chẳng có nơi nào toát lên được hai chữ “lương thiện”, thậm chí mối quan hệ của cả hai chỉ được gọi là hợp tác mà thôi.

Thế nhưng cũng chính người đàn ông ấy đã đem đến cho cô chỗ dựa vững chãi, lại khiến cô có cảm giác được quay về làm cô thiên kim thuở xưa, có thể tùy ý bày tỏ hỉ nộ ái ố.

Mười ba năm sống cuộc sống nhung lụa, bỗng dưng Lâm Vị Quang lại bất hạnh trải qua cảnh bạn bè xa lánh, cửa nát nhà tan. Trong năm năm qua, cô đã từng ở trong trại trẻ mồ côi, đón nhận biết bao lời dè bỉu ác ý, đủ thứ chuyện xảy ra khiến cô chỉ có thể giương nanh múa vuốt để bảo vệ chính mình.

Cho đến một ngày, Trình Tĩnh Sâm xuất hiện.

“Tôi giúp cháu lấy lại nhà họ Lâm. Cháu đi theo tôi.”

Ngày mưa to như trút nước ấy, một người đàn ông ba mươi đã từng bước đến bên cô bé mười tám tuổi đang lênh đênh mờ mịt. Nước mưa bị gió cuốn đi, chung quanh toàn là vết bẩn, nhưng chỉ có nơi anh là đẹp đến rực sáng, sạch sẽ và xán lạn như một ngôi sao rực rỡ trên bầu trời.

Mà cô lại muốn bắt lấy ngôi sao kia, dù cho điều đó chỉ là giấc mộng xa vời vợi.

Bình thường cô giỏi đóng kịch giả vờ ngoan ngoãn, nhưng anh lại có thể dễ dàng vạch trần. Có lẽ họ cùng một kiểu người, nên anh biết tỏng lúc nào cô đang diễn. Mà cũng bởi có lẽ do họ cùng một kiểu người, nên cô mới nhanh chóng bị thu hút bởi anh.

Một khi đã bước trên con đường lạc lối này, thì thật sự chẳng thể quay đầu lại được.

Cô cũng biết ông chú già kia đã nhìn thấu tất cả, tâm tư của cô biểu hiện rõ ràng thế cơ mà. Chỉ là anh không làm rõ, hoặc nói trắng ra là không hề bận tâm. Nếu bản thân cô không lên tiếng, hẳn là cả hai sẽ duy trì trạng thái này mãi mãi.

Dẫu biết rằng nếu mình nói ra có thể sẽ bị Trình Tĩnh Sâm từ chối, bị anh lảng tránh, cả hai chẳng thể duy trì được trạng thái ở chung như xưa. Nhưng con giun xéo lắm cũng quằn, cuối cùng lớp cửa sổ ấy vẫn bị cô chọc thủng.

“Trình Tĩnh Sâm, cháu thích chú.”

Đối diện với cô gái cách mình tận mười mấy tuổi, Trình Tĩnh Sâm lần đầu nảy ra suy nghĩ muốn trốn tránh. Ánh mắt cô nhóc quá trong sáng, tình cảm dành cho anh quá nồng nàn, điều đó khiến con tim anh không cưỡng lại được.

Anh biết Lâm Vị Quang trong lòng mình ngay từ đầu đã là là một sự tồn tại đặc biệt. Cô mạnh mẽ, bướng bỉnh nhưng lại quá đỗi kiên cường, dồi dào sức sống. Cô bé con ấy bước vào cuộc đời anh, làm xáo trộn cuộc sống của anh, đôi khi khiến anh bối rối đến mất khống chế. Nhưng hoàn cảnh sống và lý trí đã nhắc nhở anh rằng: điều đó là không thể.

Cô còn trẻ, có thể tùy hứng làm bậy bất chấp hậu quả, song anh thì không được. Anh muốn đảm bảo con đường cô đi không chịu nhiều gập ghềnh khúc khuỷu, không xảy ra bất cứ sai lầm nào.

Cô chỉ mới vừa tròn mười tám, tương lai còn dài, vẫn còn rất nhiều người và sự việc đáng mong chờ đang đợi cô trải qua. Bọn họ vốn dĩ chẳng có mai sau, chắc chắn sẽ là người trời Nam kẻ đất Bắc.

Trong hai người họ chỉ cần một kẻ vượt rào, thì trạng thái hiện tại khó mà duy trì được nữa.

“Lâm Vị Quang.”

“Không được.”

Sau ngày hôm đó, hai người vẫn sống yên ổn với nhau như chưa hề có chuyện gì xảy ra, cách thức ở chung vẫn như thường ngày chẳng có gì thay đổi.

Cũng có thể Trình Tĩnh Sâm nghĩ rằng tình cảm của cô gái nhỏ rồi cũng sẽ chóng qua, cô cầm lên được ắt bỏ xuống được, nên cũng chẳng cố ý lạnh lùng hay trốn tránh.

Nhưng Lâm Vị Quang nào đâu nghĩ vậy.

Cô không chấp nhận kết thúc thế này, không thể thản nhiên dùng thời gian để mài mòn tình cảm đầu đời của bản thân. Bước lên con đường sai lầm này, cô đã không thể quay đầu lại được nữa.

Thế nên cô giả vờ ngoan ngoãn yên phận bên anh hai năm, đến khi bản thân đã có được thành quả như mong muốn, cô đã cố ý lừa gạt đổi lấy một đêm nồng nàn của anh, sau đó bỏ đi kèm lời nhắn gửi.

“Chú không được, cháu được.”

Song người tính không bằng trời tính. Lâm Vị Quang chẳng thể ngờ được rằng, hai năm sau cô lại gặp lại anh, còn bị người đàn ông này tính sổ cả vốn lẫn lãi.

“Muộn rồi.”

“Tự làm bậy không thể sống.”

Lớp màng này là do cô hết lần này đến lần khác chọc thủng, mối quan hệ của họ từ lâu đã không còn như xưa. Ràng buộc của tuổi tác, gông xiềng của năm tháng, cứ ngỡ điều đó sẽ khiến họ dần xa cách nhau, nhưng cả hai đều giống nhau không cầm lên nổi, cũng chẳng buông bỏ được.

Vậy thì về với nhau thôi.

Anh sẽ không đẩy cô ra xa, mà cô cũng chẳng cần phải lảng tránh anh nữa.

Từ giờ cả hai sẽ có một khởi đầu mới, cả đời bên nhau không bao giờ chia lìa.

Mình khá là yêu thích những bộ truyện chênh lệch tuổi tác, và “Vượt rào” theo cá nhân mình thấy là một bộ truyện khá hay đáng để đọc thử. Mạch tình cảm phát triển hợp lý, nam nữ đều có cá tính riêng, không nhiều drama nhưng vẫn đủ cuốn hút người đọc.

Cả Lâm Vị Quang lẫn Trình Tĩnh Sâm đều có quá khứ không mấy êm đẹp. Cả hai có chút gì giống nhau nên họ dễ dàng bị thu hút bởi đối phương, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng hai người đều có những cá tính riêng rất đặc sắc. Một Trình Tĩnh Sâm tổng tài lạnh lùng vô tình nhưng vẫn gục ngã trước một Lâm Vị Quang “hoang dã”, giỏi diễn và vô cùng cá tính. Có lẽ cả hai đều bù trừ cho đối phương, anh dạy cô kỹ năng làm người, còn cô dạy anh cách thể hiện tình yêu.

Vậy hành trình Lâm Vị Quang “thu phục” ông chú Trình Tĩnh Sâm sẽ như thế nào? Các bạn đừng chần chờ gì nữa mà nhảy hố ngay để theo dõi câu chuyện tình đầy dễ thương này nhé!

___

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Team Mâm Đa Quả

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN