logo
REVIEW>> VỪA LÚC GẶP ĐƯỢC EM
vua-luc-gap-duoc-em
Tìm truyện
Donate

VỪA LÚC GẶP ĐƯỢC EM

Tác giả:

Tàng Châu

Độ dài: 92

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 688

Nam Chi muốn nuôi mèo nhưng cần tới một vạn ba, tích cóp lâu lắm mới đủ, đang cùng người bán nhắn tin, vừa lúc nghe được đồng nghiệp ở cách vách thảo luận về người bệnh trẻ tuổi ở giường 1023. Nghe nói cha mẹ mất sớm, sống nhờ nhà chú thím, mười mấy tuổi đã phải tự bươn chải, vừa học vừa kiếm tiền. May mắn bản thân thông minh, mười bảy tuổi đã tốt nghiệp Đại học, vừa mới bước vào tuổi kiếm tiền, tương lai có một chút hy vọng.

Kết quả lại bởi vì cứu người mà mất hai chân. Kẻ gây tai nạn sợ tội bỏ trốn, người được cứu vong ơn, chú thím cảm thấy cậu là gánh nặng liền không tiếp tục đóng viện phí, bỏ mặc sự sống c hết của cậu.

Nam Chi cảm thấy cậu đáng thương, trong lúc làm việc trộm nhìn cậu thanh niên số khổ ấy, lại phát hiện cậu chính là người bệnh mạch máu nhỏ, đâm kim mấy lần vẫn không lấy được máu, còn để lại rất nhiều lỗ kim trên cánh tay. Đến bản thân cô lúc ấy nhìn vào còn thấy không nỡ, cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị hộ lý trưởng kiểm tra trách phạt, nào ngờ cậu còn giúp cô che giấu. Đối diện giường bệnh của cậu là nơi mấy hôm trước có một cậu nhóc khác vì thiếu nợ mà t ự t ử, không hiểu sao đột nhiên Nam Chi cảm thấy không đành lòng.

Vì thế, cô quyết định làm người tốt, ban đầu vốn chỉ muốn góp chút tiền, để cậu được tiếp tục truyền thuốc, dẫu sao cũng vừa mới phẫu thuật cắt chân, không có thuốc hẳn là rất đau. Nhưng hỏi thăm rồi mới biết, dù cuộc đời cậu gặp nhiều người xấu nhưng cũng gặp được rất nhiều người tốt.

Cảnh sát phụ trách vụ tai nạn của cậu đội mưa đội nắng qua lại bệnh viện rất nhiều lần, kéo quan hệ để cậu không bị đuổi, còn vận động Tổ dân phố quyên tiền, cộng thêm thầy giáo và bạn học góp sức, bù trừ qua lại chỉ còn thiếu khoảng một vạn.

Một vạn mua mèo kỳ thật còn chưa đủ, nhưng cứu một người tàn tật sắp bị đuổi ra khỏi bệnh viện tự sinh tự diệt lại dư dả. Vì thế, Nam Chi quyết định dùng số tiền tích cóp để mua mèo ứng tiền thuốc men cho Tống Thanh, sau đó thuận lợi mang người trở về nhà.

Kỳ thực ý định của Nam Chi rất đơn giản, nuôi mèo cũng là nuôi, nuôi một người cũng là nuôi. Dù sao cô cũng chỉ có ai đó ở bên cạnh, để việc trở về nhà mỗi ngày không còn là việc khó khăn. Tình huống nhà cô khá phức tạp, khi còn nhỏ ba mẹ vì công tác, không nuôi nổi hai đứa nhỏ, lại thêm việc giận dỗi với bà nội, liền đem cô cho bà nội nuôi. Trẻ con không có quyền lựa chọn, Nam Chi cứ như vậy sống cùng bà nội ở quê.

Bà nội cô là giáo viên về hưu, có lương hưu, lại thêm hai người con trai đều có tiền đó, mỗi tháng đều đưa tiền dưỡng lão, cho nên hai người không thiếu ăn thiếu uống, thậm chí có thể coi là khá giả. Bà nội yêu thương cô, không ngại tiêu tiền mua quần áo, đồ dùng. Lớn hơn một chút, ba mẹ cô cũng đã dư dả, muốn đón cô về, ở chung vài ngày lại cảm thấy đứa nhỏ không nuôi bên người không dạy được, lại trả cô về cho bà nội.

Vài năm trước, vào một đêm mùa hè, bà nội xảy ra sự cố, lúc đó cô ở phòng bên cạnh, cho rằng bà nội giống như mọi khi tỉnh dậy xua đuổi mèo hoang, liền sơ xuất không sang kiểm tra, kết cục làm lỡ mất thời điểm vàng để chữa trị, khiến bà nội hôn mê.

Việc của bà nội khiến Nam Chi cảm thấy rất tự trách, rõ ràng là chỉ cần cẩn trọng một chút, không chủ quan cho rằng bà nội chỉ dậy đuổi mèo hoang như mọi khi, bà nội cô sẽ không gặp chuyện. Cô vốn muốn trở thành bác sĩ để chữa trị cho bà, nhưng khoảng thời gian vừa phải chăm sóc bà, vừa phải chịu áp lực, lại không thể cùng ba mẹ chia sẻ, cuối cùng cô chỉ có thể trở thành hộ sĩ.

Vất vả lắm mới đợi được đến lúc tốt nghiệp, vào bệnh viện bà nằm để thực tập, bà nội cô lại buông tay cô rời đi. Kể từ lúc đó, Nam Chi luôn sống trong cảm giác cô đơn, tự trách. Mỗi lần về nhà, đối diện với căn phòng tối om, không còn bà nội luôn yêu thương cô bên cạnh, không còn người nấu cơm chờ cô về tựa như một sự trừng phạt.

Có đôi lúc sau khi tan làm trở về, cô chẳng buồn ăn uống, tựa như người bị rút hết sức sống, đờ đẫn nằm dưới chùm đèn pha lê, tưởng tượng cảnh chùm đèn đó rơi xuống, kết thúc cuộc đời khổ sở này.

Nhưng nghĩ đến người bà cả đời yêu thương cô, đến những giây phút cuối cùng còn nhọc lòng, gắng gượng tỉnh dậy để trăn trối, mong cô sống tốt, Nam Chi chỉ có thể tiếp tục gắng gượng, lê thân xác mệt mỏi bước tiếp.

Mang Tống Thanh về nhà giống như việc nuôi một chú mèo, mong ước có một thứ ràng buộc, kéo cô đi về phía trước. Nam Chi vốn không kỳ vọng Tống Thanh sẽ báo đáp cô, chỉ mong cậu không giống một số người lòng dạ đen tối, lấy oán báo ân là được. Thế nhưng, chàng trai tàn tật còn vượt xa mọi sự mong đợi của cô.

Tống Thanh giống như chậu cây ở ban công phòng bệnh của cậu, tưởng chừng khô héo mục nát chỉ chờ cái c hết lại bởi vì một cơn mưa rào bất chợt mà nảy mầm, tìm lại sự sống. Rõ ràng đã trải qua vô vàn khổ sở, liên tiếp chịu đả kích, nhưng chưa từng chịu từ bỏ. Trong mắt cậu luôn mang ánh sáng, chỉ cần còn hy vọng tồn tại, sẽ cố chấp tiến về phía trước.

Cậu theo Nam Chi về nhà, không những không ăn vạ, dùng đạo đức trói buộc cô, ngược lại còn trở thành người chăm sóc cho cô. Bởi vì thân thể bất tiện, Tống Thanh chỉ có thể trả ơn Nam Chi bằng cách làm những việc đơn giản. Căn phòng lạnh lẽo được cậu dọn dẹp ngăn nắp, mỗi ngày trở về, nhìn quần áo được cậu gấp gọn ở bên, cùng bóng dáng Tống Thanh bận rộn nấu cơm trong bếp, Nam Chi cảm thấy như được trở lại tháng ngày còn bà nội cạnh bên. Cô muốn một lần hồ đồ, đem tất cả lưu luyến cùng khát vọng gia đình ký thác trên người cậu.

Lần đầu tiên Nam Chi cảm thấy bản thân làm được một việc vĩ đại. Cứu Tống Thanh, cho cậu một gia đình, cũng cho chính mình một gia đình. Từ này về sau, mỗi ngày đi làm không còn là thói quen mà trở thành trách nhiệm, mỗi sáng thức dậy lại là một ngày phấn chấn, ra cửa đi làm, kiếm tiền nuôi cô vợ nhỏ Tống Thanh cùng hai chú mèo hoang được chủ cửa hàng thú cưng cứu hộ gửi sang. Nuôi một người không đơn giản, nhưng Nam Chi làm được, cô chính là cô gái nhỏ lợi hại nhất.

Cuộc đời Tống Thanh đã trải qua rất nhiều khổ sở. Kể từ lúc ba mẹ gặp tai nạn qua đời vào năm mười một tuổi, bị thân nhân đùn đẩy không ai chịu nhận nuôi, sau đó ông nội cậu không đành lòng nhìn cháu nhỏ bơ vơ, mang theo cậu chui lỗ chó về căn phòng ọp ẹp ở nhà chú thím. Bởi vì để ông nội được sống những năm tháng yên ổn, cậu một bên làm bảo mẫu cho nhà chú thím, một bên vừa học vừa làm.

Cuộc sống nghèo túng, cơm không đủ ăn, chỉ có thể ăn lại đồ thừa, quần áo không có để mặc, mùa đông lạnh, vì giữ mạng mà ngay cả đôi tất của em gái họ cũng phải mang. Đối với cậu, chỉ cần có thể sinh tồn là được. Vốn nghĩ sau khi tốt nghiệp có thể kiếm tiền, có thể mua cho bản thân một bộ đồ mới, nhưng còn chưa kịp thực hiện ước muốn đã gặp tai nạn mất đi đôi chân.

Nhưng vào lúc cuộc đời cậu đau khổ nhất, Nam Chi xuất hiện. Cô không những trả viện phí cho cậu, không lừa cậu để đuổi cậu khỏi bệnh viện, còn mang cậu về nhà. Cô mua cho cậu quần áo mới, cho cậu chỗ ăn, chỗ ở. Nam Chi chính là cơn mưa rào mang đến cuộc sống mới cho Tống Thanh. Cậu đã mắc nợ cô quá nhiều, chỉ có thể từng chút một bù đắp lại cho cô. Nấu cơm, dọn nhà, gấp đồ hay chăm mèo chỉ là những việc rất nhỏ mà cậu có thể làm.

Tống Thanh phát hiện ra Nam Chi có dấu hiệu của bệnh trầm cảm, cô thường hay mất ngủ lại sợ hãi ở một mình, càng không thể chịu được áp lực lớn. Vì thế, Tống Thanh nỗ lực tìm cách kiếm tiền, cậu không ngại khổ ngại khó, bắt đầu nhận việc đan len, nấu cơm hộ nhà hàng xóm, làm gia sư, còn học thêm lập trình, vừa học vừa tìm tòi thực tế.

Toàn bộ số tiền cậu kiếm được, sau khi trả lại cho những người từng giúp đỡ cậu, còn lại đều trực tiếp chuyển vào tài khoản của Nam Chi. Cậu muốn nỗ lực kiếm tiền, để cô yên tâm thoải mái, nếu không muốn có thể xin nghỉ công việc hộ sĩ, dành toàn bộ thời gian cho việc vẽ tranh mà cô yêu thích.

“Vợ nhỏ” như vậy, chi ra mấy chục vạn lễ hỏi, thêm tên vào sổ hồng, tam kim lục lễ chưa chắc đã cưới được, Nam Chi lại chỉ cần một vạn đã lừa được người về nhà, đối phương còn mặc cô xoa bóp, sờ mó.

Tống Thanh keo kiệt với bản thân, chi một đồng cũng tiếc nhưng chưa từng có ý kiến gì về việc Nam Chi tiêu tiền của cậu, bởi vì cậu mặc định rằng tiền kiếm được đều là của cô. Niềm tin và sự chân thành của cậu đặt cược ở Nam Chi, mà cô thì không bao giờ để cậu thua.

Thời gian ở chung khiến Nam Chi xác định bản thân thích Tống Thanh, về phần cậu, từ khi chấp nhận việc cô mỗi ngày ở bên tai gọi tới gọi lui cậu là vợ nhỏ, Tống Thanh đã là của Nam Chi rồi.

Tiền của bọn họ, ngoài phần để mua chân giả cho Tống Thanh, dư lại dùng để mua nhà, đứng tên bọn họ. Từ nay về sau, bọn họ đã trở thành người có “nhà”. Hai người bọn họ, từ hai cá nhân có hoàn cảnh khác nhau sinh ra, quan niệm cùng các phương diện khác đều không giống, ắt sẽ sinh ra bất đồng, lại bởi vì thấu hiểu và nhượng bộ lẫn nhau mà có thể chung sống hòa hợp.

Nam Chi giúp Tống Thanh quên đi quá khứ, dạy cậu cách sống chung, cho cậu cuộc sống mới. Tống Thanh giúp Nam Chi có một gia đình, mang theo ấm áp xoa dịu cô đơn, kéo cô về phía ánh mặt trời.

Hai người, hai mèo, trên chiếc xe vans, đi qua từng vùng quê nghèo khó, giúp đỡ xây trường học, khám bệnh cho người nghèo. Hy vọng những học sinh này không giống như Tống Thanh, trải qua đủ loại khổ sở và tiếc nuối, cũng hy vọng những người già, luôn mạnh khỏe, sống lâu ở bên con cháu. Trên đời này, việc hạnh phúc nhất chính là, ở lúc thích hợp, gặp được người cùng lý tưởng, sau đó lên kế hoạch, nắm tay nhau, dùng hết cuộc đời làm chuyện có ý nghĩa.

____

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN