Tác giả:
A Hoa
Reviewer:
AI_Quế Viên
Designer:
AI_Song Thiện
Độ dài: 61
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 4555
Hạ Tây Chấp sinh ra vào đầu năm, là cháu trai duy nhất của Hạ nguyên soái, vừa sinh ra đã được ông nội Hạ ôm đi khắp đại viện khoe khoang.
Khương Dạng sinh ra vào cuối năm, là tiểu công chúa của nhà họ Khương, xinh đẹp dễ thương như búp bê sứ, Khương tướng quân lo cô bị gió lạnh thổi, không chịu ôm cô ra ngoài một bước.
Hạ gia chỉ cách Khương gia một bức tường, thế nhưng bên này là mặt trời rực rỡ, bên kia lại là trăng sáng nhu hòa, giống như hai thái cực, ngoài là hàng xóm thì chẳng có gì giao thoa.
Lúc Khương Dạng được mấy tháng, mẹ cô mang theo cô đến thành phố khác, chỉ vào dịp Tết mới trở về thăm ông ngoại Khương.
Thời gian trôi đi, Hạ Tây Chấp đã trở thành tiểu bá vương trong đại viện, trèo tường, dỡ ngói không ai có thể hơn được anh. Người trong đại viện truyền tai nhau rằng Khương gia có một tiểu công chúa, xinh đẹp đáng yêu, nhưng trong đám nhóc bằng tuổi anh chẳng có mấy ai từng gặp được cô.
Tết năm đó…
Tiểu bá vương Hạ Tây Chấp gây rối đánh nhau, trèo lên mái hiên nhà họ Hạ, vừa hay đối diện với cửa sổ lầu ba nhà họ Khương. Phía sau tấm rèm đang bay phấp phới là một bóng dáng mảnh khảnh màu trắng đang đánh đàn piano.
Hạ Tây Chấp ngồi trên mái ngói cho đến khi tuyết tan hết, quần anh ướt đẫm, hai chân tê cóng vì lạnh. Thậm chí, anh còn quên mất bản thân đã trèo xuống như thế nào.
Từ sau ngày hôm đó, trong lòng tiểu bá vương nhà họ Hạ có thêm một ánh trăng sáng.
Mười bốn tuổi,
Mẹ Khương Dạng qua đời, ông ngoại Khương vì thương cô mồ côi mẹ, sợ cô bị mẹ kế đối xử không công bằng, liền đón cô về đại viện, nuôi dưỡng dưới gối. Mẹ cô vì muốn lấy lòng cha cô, từ nhỏ đã ép cô phải dịu dàng, thục nữ, không những bắt cô học múa bale, còn yêu cầu cô mỗi ngày phải luyện đàn piano hai tiếng, từ hai giờ đến bốn giờ, không có ngoại lệ. Thế nên, dù chuyển về sống trong đại viện, Khương Dạng vẫn rất ít khi đi ra ngoài, trong mắt đám nhóc cùng tuổi, cô chính là một tiểu công chúa lạnh lùng.
Nhưng cũng từ lúc này, Hạ Tây Chấp và Khương Dạng mới thực sự trở thành hàng xóm. Bọn họ sống cùng một khu, học cùng một trường và có những người bạn chung.
Mười bảy tuổi,
Mấy năm nay, Hạ Tây Chấp đã quen với việc mỗi buổi chiều lúc hai giờ, từ cửa sổ lầu ba nhà bên cạnh sẽ phát ra tiếng nhạc du dương. Cho dù anh không hiểu gì, cũng vẫn sẽ dỏng tai lên nghe, cho đến khi thứ âm thanh đó kết thúc vào lúc bốn giờ.
Thế nhưng hôm đó lại khác, dường như hôm nay tâm trạng của người đánh đàn không tốt, âm thanh phát ra có vẻ rời rạc và mệt mỏi. Bản nhạc mới ngân lên được mấy nhịp đã dừng lại. Sự tò mò trong lòng anh khiến anh trở nên ngứa ngáy, đi qua đi lại mấy vòng liền quyết định trèo lên mái hiên, chỉ hai ba động tác đã đáp xuống phòng đối diện.
Anh thấy hai mắt cô ngập nước, lúc giật mình nhìn anh, ánh nước trong đó còn rung lên, trong sự hốt hoảng mang theo nét đáng yêu khiến lòng anh nhộn nhạo. Anh đưa viên kẹo trong tay cho cô, nói: “Ăn một chút ngọt sẽ khiến tâm trạng tốt lên.”
Sau đó, anh ngồi nghe cô đàn hết một buổi chiều.
Lại sau đó nữa, lầu ba nhà họ Khương không biết từ lúc nào đã trở thành chốn quen thuộc của Hạ Tây Chấp. Mỗi ngày anh đều trèo tường qua nhà cô, coi phòng cô như lãnh địa, còn bản thân thì như chú chó ngốc nghếch, mỗi ngày đều phải đến tuần tra.
Anh mang cô ra ngoài chơi, mua kẹo cho cô, ngắm cô cười, nắm tay cô… còn hôn cô.
Tình yêu đầu cứ thế chớm nở trong lặng lẽ. Cho đến một ngày, anh lại lén dẫn cô ra ngoài chơi, lúc nắm tay dắt cô về nhà thì gặp phải ông ngoại Khương.
Khương tướng quân cùng anh nói chuyện rất lâu. Khương Dạng không biết ông ngoại nói với cô cái gì, chỉ biết sau khi trở về, Hạ Tây Chấp liền nói với Hạ nguyên soái bản thân muốn vào quân đội.
Anh muốn trở thành một kỵ sĩ, để xứng đáng với tiểu công chúa của anh.
Mười tám tuổi,
Trước khi Hạ Tây Chấp nhập ngũ, một biến cố xảy ra. Trong con ngõ nhỏ tăm tối, tiểu bá vương bị một đám du côn vây quanh, mặc dù anh đánh thắng, nhưng cũng bị bọn chúng đập vào trán.
Cứ nghĩ là một vết thương bình thường, nhưng lại tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Cú đập đó khiến não anh có một cục máu bầm, dù đã được chữa trị nhưng lại tạo thành hệ quả.
Hạ Tây Chấp quên mất Khương Dạng.
Ở cửa phòng bệnh, chính Khương Dạng đã nghe thấy anh nói “không quen biết cô ấy”. Tình yêu của họ, nảy mầm trong thầm lặng, cũng chết trong thầm lặng. Bởi vì không một ai ngoài ông ngoại Khương biết bọn họ từng thân mật như thế, chỉ có cô còn nhớ rõ con gấu bông anh tặng, những viên kẹo anh mua, cái nắm tay của anh và nụ hôn đầu tiên của bọn họ.
Từ sau ngày đó, bọn họ trở thành những người quen xa lạ. Cô đi học ở thành phố khác, còn anh nhập ngũ, một đường thăng cấp, trở thành đội trưởng đại đội đặc chủng. Cửa sổ lầu ba nhà họ Khương vẫn đối diện với mái hiên nhà họ Hạ, thế nhưng, đã không còn ai nhảy qua khung cửa đó nghe cô đánh đàn.
Hai mươi ba tuổi,
Ông ngoại Khương lớn tuổi, muốn tìm cho cháu gái cưng một bến đỗ an toàn liền an bài cho cô đi xem mắt. Khương Dạng ngồi trong quán cà phê, cảm thấy là ai cũng được, chỉ cần phù hợp thì kết hôn, coi như thành toàn cho ông ngoại. Bởi vì không phải là anh, thì ai cũng như nhau.
Thế rồi, người xuất hiện trước mặt cô lại là Hạ Tây Chấp. Có lẽ, bởi vì ông ngoại là người duy nhất biết được đoạn quá khứ kia của họ, nên mới sắp xếp cuộc gặp mặt này. Thế là, bọn họ cứ như vậy mà kết hôn.
Hai mươi tám tuổi,
Hạ Tây Chấp và Khương Dạng đã kết hôn được ba năm. Bên ngoài, bọn họ chính là một cặp vợ chồng mẫu mực, môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc. Thế nhưng, không ai biết, ngoài lúc trên giường ra, thì cuộc hôn nhân của bọn họ chẳng có gì ngoài “lạnh nhạt”.
Hạ Tây Chấp cho rằng trong lòng Khương Dạng có người khác, chỉ coi anh là thế thân. Còn Khương Dạng thì đã cố hết sức, dùng mọi kỷ vật và hành động để ám chỉ cho anh nhớ lại đoạn quá khứ kia của bọn họ mà không thành.
Bọn họ cứ như vậy giằng co ba năm, cuối cùng Khương Dạng nói cô muốn ly hôn.
Vậy là bọn họ ly hôn, lần nữa trở thành người xa lạ.
Ly hôn một tháng,
Hạ Tây Chấp đêm đêm mất ngủ. Không có cô, căn phòng bỗng trở nên trống vắng. Anh không muốn ép buộc cô quên đi “người kia”, lại không thể quên được cô. Bởi vì, Khương Dạng nào có biết, dù không có ký ức năm mười bảy tuổi thì Hạ Tây Chấp vẫn yêu cô. Từ rất lâu rồi, vào mùa đông nào đó, lúc anh ngồi trên mái nhà nhìn cô đến ngẩn người, anh đã thích cô rồi.
Năm đó, là chính anh bắt cóc đối tượng xem mắt của cô, giả vờ giả vịt để lừa cô kết hôn. Cũng chính anh hứa với ông ngoại Khương sẽ chăm sóc cho cô cả đời. Anh chỉ cần cô, đối với anh, cô là duy nhất.
Vậy mà, ông ngoại Khương mới mất hai năm, bọn họ vậy mà đã ly hôn. Hạ Tây Chấp cảm thấy dù sao bản thân không bằng cầm thú, chi bằng mặt dày mặt dạn một lần, ăn vạ theo đuổi cô lần nữa.
Thế là, người khác thì từ bạn giường biến thành vợ chồng, còn bọn họ từ vợ chồng biến thành bạn giường. Khương Dạng cho rằng, Hạ Tây Chấp chỉ muốn ngủ mình, còn Hạ Tây Chấp thì mỗi ngày đều cố gắng tranh sủng, để cua lại vợ yêu. Tất nhiên, trong quá trình theo đuổi đầy vất vả của chú chó ngốc Hạ Tây Chấp, rất nhiều ký ức phủ bụi cuối cùng cũng được mang ra ánh sáng.
Em là bạch nguyệt quang, cũng là nốt chu sa. Cho dù là mười bảy tuổi, hai bảy tuổi hay rất nhiều năm sau, chỉ cần là em, anh đều sẽ yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Những năm tháng anh đã quên đi đó, là em giúp anh nhớ lại. Vậy còn những năm sáng sau này, khi em bắt đầu không còn nhớ rõ, vậy thì để anh ở bên cạnh em, nhắc cho em nhớ lại, luôn có một người tên là Hạ Tây Chấp yêu em.
____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quế Viên
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved