logo
REVIEW>> VĨNH DẠ TINH HÀ
vinh-da-tinh-ha
Tìm truyện
Donate

VĨNH DẠ TINH HÀ

Designer:

AI_Tịch Lam

Độ dài: 122

Tình trạng: Đang edit

Lượt xem: 709

Lăng Diệu Diệu xuyên không vào một cuốn tiểu thuyết tiên hiệp trừ ma vệ đạo. Nhưng đáng buồn thay cho nàng, người mà nàng xuyên vào lại chính là nữ phụ ác độc Lăng Ngu, trăm phương ngàn kế muốn đoạt được nam chính là Liễu Phất Y.

Vốn dĩ nàng cũng chẳng muốn tiếp tục đi trên con đường của nữ phụ, nhưng nàng lại bị hệ thống trói buộc, nàng vừa phải công lược nam thứ là Mộ Thanh, vừa phải đảm bảo thiết lập nhân vật là một cô nương rất si mê Liễu Phất Y. Biết là khó nhưng nàng đâu còn cách nào.

Mộ Thanh, tên khác là Tử Kỳ, một thiếu niên với vẻ ngoài điềm đạm, mái tóc đen dài luôn buộc cao đuôi ngựa phía sau. Chàng không mặc đồ trắng cũng chẳng thiên thanh. Chàng thường mặc một màu vàng sẫm mềm mại, thu hút ánh nhìn của mọi người.

Mộ Thanh với thể chất chí âm nên được Mộ gia nhận nuôi giống như một lá chắn bảo vệ con gái Mộ Dao. Thiếu hơi ấm tình thương, Mộ Thanh coi Mộ Dao là người quan trọng nhất, càng trưởng thành chấp niệm của chàng đối với Mộ Dao càng lớn. Ngỡ rằng đó chính là tình yêu, cho tới khi chàng gặp được Lăng Diệu Diệu, chàng dần hiểu ra thế nào mới thật sự là tình yêu.

Trong mắt người ngoài đặc biệt là Mộ Dao, Mộ Thanh chính là một công tử như ngọc, hiền lành như nước. Nhưng hết lần này tới lần khác, sự điên cuồng, độc đoán, mặt đen tối của chàng đều lộ hết dưới đôi mắt của Lăng Diệu Diệu. Nhưng thay vì chán ghét, sợ hãi, kiêng kỵ, nàng lại luôn là người ở bên lo lắng, quan tâm chàng.

Khi chàng bị thương, nàng giúp chàng sắc thuốc, băng bó vết thương. Ngại thuốc đắng, nàng đút cho chàng đồ ngọt. Chàng không quen ăn đồ ngọt, vì chàng chưa từng tận hưởng qua sự ngọt ngào. Nàng nói: “Sống trên đời đã đủ khổ rồi, phải tự tìm cho mình chút ngọt ngào.” Lời nói bâng quơ của nàng, lại như hạt giống ươm mầm trong lòng chàng khát cầu được yêu thương.

Mỗi khi Mộ Thanh tháo dây cột tóc, cởi bỏ trói buộc linh lực hắc ám của mình. Người khác sợ chàng mất kiểm soát, sợ chàng g iết người vô tội nên thường khiển trách, đổ lỗi cho chàng. Chỉ có Lăng Diệu Diệu, nàng lo lắng cho chàng sẽ bị phản phệ, lo lắng chàng bị thương, lo lắng chàng tỉnh táo lại sẽ đau khổ.

Lúc mọi người phát hiện ra chàng là nửa người nửa yêu, ngay cả Mộ Dao cũng có chút kiêng kỵ chàng. Chỉ có Lăng Diệu Diệu thương xót cho chàng: “Làm người có niềm vui của làm người, làm yêu có tiêu sái của làm yêu. Chàng bị kẹp ở giữa, vậy biết phải làm sao?”

Từng hành động của Lăng Diệu Diệu đều đánh sâu vào trong trái tim của Mộ Thanh. Chàng dần nhận ra cán cân trong lòng mình đang nghiêng về phía cô nương xinh đẹp, hồn nhiên kia. Lúc cõng nàng, chàng cảm nhận được hơi ấm từ phía sau truyền lại, giống như ngọn lửa sưởi ấm trái tim. Nhìn ngắm nàng ngủ, chàng khao khát được chạm vào khuôn mặt của nàng, được đặt một nụ hôn lên môi nàng. Khi nàng ăn hoa quả, chàng chỉ muốn mình là người duy nhất gọt hoa quả cho nàng. Lúc nàng nhìn Liễu Phất Y, nỗi ghen ghét, sự khó chịu trong lòng chàng bùng cháy. Chàng chỉ muốn trong mắt nàng chỉ có duy nhất một mình chàng.

Mộ Thanh không thể kìm hãm được khát vọng có được nàng, tham luyến sự ấm áp từ nàng, chàng hận người ở bên cạnh nàng không phải chàng. Nàng dường như là cơn nghiện trong lòng chàng, nỗi khát khao chiếm nàng làm của riêng khỏa lấp tâm trí chàng, chàng ước mong có được tình yêu của nàng cho dù đó là giả chàng cũng cam nguyện chấp nhận.

Chàng dùng thuật thôi miên để nàng nói: “Ta thích Tử Kỳ.” Cũng dùng nó khống chế nàng bảy ngày để nàng chấp nhận thành thân với chàng. Nàng đều biết, nàng vẫn luôn tỉnh táo, cũng biết bản thân đang làm gì, nhưng nàng chấp nhận, bởi nàng cũng yêu chàng.

Thực ra, khi bạn đọc thưởng thức bộ truyện này, có lẽ nhiều người sẽ cho rằng tình yêu của nữ chính dành cho nam chính là sắp đặt, là do làm nhiệm vụ. Nhưng thử nghĩ mà xem, với một người đa nghi, hắc ám như Mộ Thanh, thứ tình cảm giả tạo liệu có lừa được chàng. Như nhiều người cũng đã nói, chỉ có chân tâm mới đổi lại được chân tâm.

Và thực sự, Lăng Diệu Diệu đã dùng thứ tình cảm chân thành của mình để chinh phục được Mộ Thanh. Nếu không thật sự yêu chàng, liệu nàng có cần trắng đêm thức đợi chàng về, có cần rơi nước mắt chờ chàng, có cần gạt bỏ nguy hiểm của bản thân mà bảo vệ chàng trước ma quỷ.

Tình yêu của Lăng Diệu Diệu dành cho Mộ Thanh là quan tâm, là thương xót, là cứu rỗi. Còn tình cảm Mộ Thanh dành cho Diệu Diệu là nâng niu, là cẩn thận, là lo được lo mất. Hai con người bù đắp cho nhau những thiếu sót, sưởi ấm cho nhau những khi lạnh giá, lại kết cho nhau tình yêu nồng nhiệt.

Mặc dù bộ truyện có một vài chi tiết chưa được ổn cho lắm. Ví dụ như hệ thống của Lăng Diệu Diệu khá yếu kém, hầu như không giúp được gì cho nàng khi làm nhiệm vụ. Cảm giác tác giả đưa hệ thống vào chỉ là lý do để Lăng Diệu Diệu công lược Mộ Thanh. Thứ hai là về nhiệm vụ của Lăng Diệu Diệu, nhiệm vụ được yêu cầu phải công lược Mộ Thanh nhưng bề ngoài vẫn phải tỏ ra si mê Liễu Phất Y. Nhiệm vụ này thật sự có chút vô nghĩa và làm khó người khác.

Tuy nhiên, xét về mặt bằng chung, đây là một bộ truyện khá hay và sâu lắng, những câu văn, những lời thoại được tác giả sử dụng đôi khi rất thấm vào lòng người, lấy đi nước mắt của người đọc. Truyện đã được chuyển thể thành phim với vai chính là diễn viên Ngu Thư Hân và Đinh Vũ Hề. Hy vọng trong tương lai khi phim ra mắt không quá khác với cốt truyện và sẽ nhận được phản hồi tích cực.

____

​​“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Cẩm Chướng

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN