logo
REVIEW>> VẾT BỚT HOA ĐIỀN
vet-bot-hoa-dien
Tìm truyện
Donate

VẾT BỚT HOA ĐIỀN

Tác giả:

Ngô Tàm Dĩ Lão

Độ dài: 70

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 478

Giới thiệu:

Tiểu Viện Nhi là một thiếu nữ từ nhỏ đã lớn lên trong tay đám buôn ngựa gầy, trải qua nhiều truân chuyên trắc trở, xém chút rơi vào chốn phong trần.

Âm kém dương sai, vì trên trán có một vết bớt hoa điền, lại mang dung mạo giống hệt nữ nhi Tả Thừa tướng đương triều, nên bị đem ra làm thế thân, thay nàng ta gả cho Cửu Hoàng tử tính tình quái gở, phong lưu phóng đãng.

Ngày đại hôn, Tiểu Viện sợ hãi lỡ xảy ra sai sót khiến thân phận bị bại lộ, sốc khăn trùm đầu toan bỏ trốn, lại vừa vặn phát hiện ra mình và Cửu hoàng tử vốn đã từng gặp mặt, chàng cũng sớm biết thân phận thật của nàng.

Cho nên tình thế hiện tại chính là do chàng tương kế tựu kế, đánh cược đi một nước cờ đầy mạo hiểm, nhưng tất cả kỳ thực cũng chỉ vì muốn cầu tấm chân tình của giai nhân mà thôi.

Hơn nữa tình độc trên người nàng, chỉ có thể “lấy thân chàng để giải”.

Vị Cửu điện hạ vốn chẳng màng giang sơn cẩm tú, xem thường tranh quyền đoạt lợi, lại vì nàng mà hoành đao lập mã, tranh giành thiên hạ.

***

Sinh thời, càng thiếu thốn gì thì con người ta lại càng khao khát có được thứ ấy.

Kẻ mưu cầu quyền lực mải chìm nổi trong chốn quan trường, công tử phong lưu chẳng nỡ xa rời vườn hoa ong bướm, phận gái làng chơi hằng mơ về một bến đỗ. Kẻ nổi trôi, nhuốm phong trần lại khát cầu hai chữ “tự do”.

Tự do, chính là thứ mà Tiểu Viện chưa bao giờ có được.

Nàng là một giai nhân tuyệt sắc, lại có thêm tài hoa khó có ai có thể sánh bằng. Dẫu dòng đời trái ngang, bị xô ngã nên mới nương thân ở cái chốn này, nhưng nàng vẫn nổi bật giữa rừng hoa bát ngát, tựa như đoá hoa điền đỏ rực đầy diễm lệ điểm trên trán nàng vậy.

Từ thuở còn thơ bé cho đến tận khi đã trưởng thành, lúc nào số phận của Tiểu Viện cũng run rủi, cũng nổi trôi. Nếu nàng không bị ném vào tay bọn buôn người, không rơi vào hang ổ của bọn buôn “ngựa gầy”, thì cũng bị bán vào chốn thanh lâu phong hoa tuyết nguyệt. Ở cái phường ong bướm rong ruổi ấy, dẫu có bị nam nhân khinh bạc thì cũng chẳng lạ lùng gì.

Nàng đã từng ôm mộng tưởng về thân nhân của mình. Nào có ai đánh thuế cho giấc mơ của mình đâu? Biết đâu nàng cũng từng có một gia đình ấm êm thì sao? Lỡ đâu có ngày nào đó mẹ cha nàng tìm được nàng, rồi họ đưa nàng trở về, họ giải thoát nàng khỏi cơn ác mộng khiến nàng mỏi mệt này thì sao?

Nhưng những mộng tưởng ấy cứ được thắp lên rồi lại bị dập tắt, cứ chết dần rồi lại chết mòn trong lòng Tiểu Viện Nhi. Sống trong cái khổ ấy mãi, trái tim nàng nguội lạnh từ khi nào chẳng hay. Khi tỉnh mộng, nàng vẫn bị sai sử, vẫn phải làm lụng miệt mài, vẫn bị miệt thị và chì chiết nặng nề.

Rồi, bất tri bất giác, nàng chẳng còn muốn ôm bất kỳ hy vọng gì cho cuộc đời của mình nữa. Khao khát được tự do và được sống là chính mình sao mà xa vời quá. Có lẽ, đời này nàng đã vô duyên với cái phúc phận ấy mất rồi.

Nàng từng nghĩ, nếu nàng không có vết bớt hoa điền “hiếm có khó tìm” trên trán, liệu nàng có thể thoát ra khỏi phận đời trái ngang, liệu nàng có thể thoát ra khỏi số phận hẩm hiu này hay không? Bởi lẽ, từ lũ con buôn “mặt người dạ thú” cho đến những kẻ trăng hoa thích mua vui hưởng lạc, dường như không có bất kỳ một kẻ nào không yêu thích vết bớt này.

Khi nàng ngỡ rằng mình sẽ mãi chôn thân trong cái chốn ấy, khi nàng ngỡ rằng mình không còn lối thoát nữa, thì trời cao lại ban cho cuộc đời nàng một con đường.

Ấy là lần đầu tiên, cũng là người đầu tiên không xem nàng như một vật phẩm rẻ rúng, không xem nhẹ con người nàng. Người nọ chưa bao giờ che giấu hứng thú và niềm yêu thích dành cho nàng, nhưng đằng sau tính tình quái gở, tác phong ngông cuồng ấy lại là một trái tim sạch sẽ, thanh thuần, và cực kỳ kiêu ngạo.

Ở cái nơi phong nhã hoa lệ ấy, nàng đã gặp được Trịnh Lan. Chàng không chỉ là một vị hoàng tử đương triều với thân phận chí tôn vô thượng, chàng không chỉ là Trạm Vương “phong lưu” trong lời đồn, mà với Tiểu Viện, chàng… còn là một chính nhân quân tử.

Chàng không hỏi, cũng chẳng để tâm đến quá khứ. Chàng chẳng nhiều lời, nhưng cứ quấy nhiễu cõi lòng nàng. Chàng cứ lặng lẽ mà sưởi ấm tâm hồn giá lạnh của nàng. Nàng chỉ sợ những gì nàng không hiểu, còn bây giờ, điều duy nhất nàng không hiểu là tâm trạng nàng… [*]

Phải chăng vì họ đều trưởng thành trong muôn trùng gian khó, nên giờ đây hai trái tim mới sát lại gần nhau đến thế?

Là một người đã từng kinh qua không biết bao nhiêu gió sương, nàng vẫn luôn biết rằng, tỏ bày nỗi lòng mình với kẻ khác là một việc vô ích đến nhường nào. Chẳng những chẳng có ích lợi gì, mà còn tự chuốc lấy phiền toái. Bao nhiêu năm ròng rã qua đi, nàng đã tự học được cách nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến quên mất đi chính bản thân mình.

Nhưng chàng lại cho nàng một nơi để trở về. Chàng miệt mài “dọn đường” cho khát khao tự do mà nàng hằng hướng đến. Trịnh Lan chẳng quan tâm đến thứ gọi là “ánh mắt của người đời”, vậy nên, chàng càng hy vọng Tiểu Viện của chàng sẽ không còn để tâm đến nó nữa.

Chàng hy vọng biết bao, hy vọng nàng có thể sống tự tại, sống vì chính nàng, sống cho chính nàng.

“Từ ngày ở bên người nam tử này, luôn có một người lặng lẽ quan tâm suy nghĩ của nàng, tâm trạng của nàng, giờ giờ khắc khắc tự nguyện bảo vệ nàng, che chở nàng, cho dù dòng dõi hiển quý, thân ở nơi chí cao vô thượng, khó người bì kịp, vậy mà lại ưng thuận lời hứa chỉ hai người một đời một kiếp…”

Nàng đã từng gặp qua rất nhiều người. Nàng chẳng hiếm lạ gì những kẻ áo quần là lượt hay ra vẻ đạo mạo, cũng có lạ gì mấy tên công tử trác táng đổ gục trước sắc đẹp của giai nhân đâu, nhưng có lẽ, Trịnh Lan chính là nam nhân đầu tiên không nhìn nàng bằng đôi mắt đục ngầu đong đầy nhục dục. Tâm tư chàng ngời ngời khí khái, ánh mắt chàng sáng trong, chàng ngắm nhìn giai nhân mỹ lệ bên cây đàn tỳ bà, tán thưởng khúc đàn tuyệt mỹ nàng vừa gảy nên… Chẳng cần kiếm tìm ở nơi nao xa xôi, tri âm tri kỷ là người, phong cảnh mỹ miều nhất trần thế này cũng chính là người.

“Ngay khoảnh khắc ấy, nàng đã biết, đời này kiếp này, nàng sẽ không thể gặp được một nam tử nào tôn trọng nàng, yêu thương nàng, thấu hiểu nàng như chàng.”

“Vết bớt hoa điền” không phải là một bộ truyện quá đồ sộ và đặt nặng những đấu đá chốn quan trường, bởi thế nên ngôn ngữ truyện cũng không hề cầu kỳ, cũng không khó hiểu gì cả. Những nút thắt và cao trào của truyện đều đến một cách rất hợp lý, dường như mọi câu hỏi được đặt ra đều có câu trả lời rất hoàn hảo.

Thật lòng mà nói, mình đã “đổ” trước “anh Lan” cứng miệng nhưng mềm lòng. Mình rất thích những khoảnh khắc Trịnh Lan giở giọng “dỗi hờn”, ghen tuông, còn sau lưng thì lại âm thầm phụng phịu chờ Tiểu Viện đến dỗ. Hình ảnh một Tiểu Viện mạnh mẽ, thông minh, sắc sảo cũng để lại những ấn tượng nhất định trong lòng mình. Nàng chỉ là một thiếu nữ đang độ đôi mươi mà đã phải nếm qua rất nhiều chông gai, trắc trở của cuộc đời.

Liệu rằng Tiểu Viện có thể tìm lại được thân nhân của nàng hay không? Nếu đã kiên định theo đuổi lý tưởng “một đời, một kiếp, một đôi người”, liệu đôi phu thê ấy sẽ ở lại chốn nhân gian khói lửa hay quay về với phủ đệ nguy nga? Quá trình đồng hành với “Vết bớt hoa điền” sẽ mang đến câu trả lời cho bạn.

Nếu hỏi mình, điều gì khiến cho mình kiên trì đọc đến những dòng chữ sau cùng của truyện, thì có lẽ lý do “nội hàm” nhất mà mình có thể nghĩ đến là vì mình rất thích “anh Lan”.

“Thích tuyết à?”

“Hàng Nam không có tuyết.”

“Nếu muốn ngắm tuyết, chúng ta có thể đi Cam Bắc.”

“Tuyết mặc dù đẹp nhưng chỉ trong thoáng chốc rồi sẽ tan. Ta thích những thứ có thể trường tồn, lâu thật lâu.”

Tuy chưa từng trao nhau lời yêu thương đắm say, cũng chưa từng hứa hẹn đi đến trọn đời mãn kiếp, nhưng, tại khoảnh khắc mắt chạm mắt, nụ cười rạng rỡ phủ ráng hồng ánh hoàng hôn, đôi bích nhân ấy đã biết rằng, họ sẽ còn nắm tay, sẽ còn kề cạnh bên nhau rất lâu, rất rất lâu…

____

[*] Câu cuối trong đoạn này trích từ “Một thoáng cô đơn” – Francoise Sagan (Vũ Đình Bình dịch).

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Phật Thủ

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN