logo
REVIEW>> VỀ NGƯỜI TÔI YÊU
ve-nguoi-toi-yeu
Tìm truyện
Donate

VỀ NGƯỜI TÔI YÊU

Tác giả:

Lý Vĩ

Độ dài: 79

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 472

Giới thiệu:

Lương Tị cho rằng tình yêu là nhất kiến chung tình, là lãng mạn đến c hết, là tiếng sét ái tình, là nắng hạn gặp mưa rào.

Nhưng Lý Thiên Thủy thì lại khác.

Đối với Lý Thiên Thủy, Lương Tị là chủ nợ, là đối tác, và cũng là bạn gái cũ của bạn thân mình. Giờ đây, sự nghiệp bế tắc, nợ ngập đầu, để trả nợ, anh dẫn theo đối tác Lương Tị bắt đầu hành trình hướng về Tây Bắc…

— Một hành trình chân thành và lãng mạn của những người trưởng thành.

***

Cảm xúc, có khi đây chính là món quà tuyệt diệu nhất mà ông trời từng ban cho mỗi con người, cũng có lúc nó sẽ trở thành một sự trừng phạt tàn nhẫn, đẩy con người ta vào vực thẳm tăm tối.

Buồn thì khóc, vui thì cười… nghe mới thật đơn giản làm sao. Nhưng với những người gặp trở ngại trong việc kiềm chế cảm xúc như Lương Tị, cái thứ gọi là “cảm xúc” này khiến cô trông quá đỗi “khác người”.

Lương Tị là một người vô cùng mâu thuẫn.

Cô sẽ vô cùng kích động và sẽ cười đùa thật to khi gặp được những điều mới mẻ thú vị; cô sẽ sinh lòng kính sợ trước những cảnh vật quá đỗi hùng vĩ và to lớn; cô yêu việc chụp ảnh, cô thích ghi lại mỗi một khoảnh khắc mà mình đã trải qua, để khi nhìn lại, cô sẽ lại được “sống” trong khoảnh khắc đã qua ấy.

Nhưng mà, cô sẽ cảm thấy vô cùng hụt hẫng sau khoảnh khắc mà những điều mới mẻ thú vị ấy trôi đi; cô nhát gan lắm, vì cô cũng sẽ thấy sợ hãi trước những cảnh quan quá to lớn và hùng vĩ; và, tuy rằng rất thích chụp ảnh, rất yêu cảm giác được “sống lại” những khoảnh khắc đã qua, nhưng cô lại rất ít khi ngắm nhìn lại số ảnh mình từng chụp, vì điều này sẽ lại khiến cô chìm trong nỗi nhớ bâng khuâng xa xôi nào đấy…

Lương Tị thấy mình khó hiểu lắm, thấy mình là một người vừa khó hiểu vừa nhát gan. Nhưng có một thứ mà cô luôn hiểu rất rõ và vẫn luôn hằng tin tưởng, đó chính là tình yêu.

Lương Tị tin rằng, tình yêu chính là điều tuyệt vời nhất trên thế gian này. Cô hết mực tin vào điều ấy, hết lòng trông mong vào tình yêu. Dẫu đã từng vấp ngã trên con đường theo đuổi tình yêu đích thực, nhưng cô chưa một lần thôi tin vào tình yêu.

Lương Tị vẫn luôn tin vào tình yêu, mãi cho đến ngày, ngày cô gặp được Lý Thiên Thuỷ…

Cái duyên gặp gỡ của họ vừa tình cờ mà cũng chẳng mấy tình cờ. Khi ấy, Lý Thiên Thuỷ đang gặp khó khăn trong việc làm ăn, sự nghiệp bấp bênh, nợ nần chồng chất. Anh phải chạy ngược chạy xuôi để lo liệu việc trả nợ, mà Lương Tị lại chính là một trong những “chủ nợ” lớn nhất của anh.

Nói Lương Tị là “chủ nợ” của anh thì cũng không hẳn là thế. Vì người thật sự có nợ là em trai anh, còn “chủ nợ” thật sự là chị gái cô. Nhưng thôi, vì Lý Thiên Thuỷ anh đây đã chấp nhận gánh hết mọi khoản nợ thay cho em trai mình, và vì Lương Tị đã nhận lời uỷ thác của chị gái cô, nên cái “duyên” này là của riêng hai người họ, chẳng thể sai đi đâu được.

Và thế là, một hành trình hướng về vùng đất Tân Cương bạt ngàn rộng lớn được mở ra…

Ngày mới gặp nhau, Lý Thiên Thuỷ và Lương Tị đối đãi với nhau khách sáo lắm. Vì một người là “chủ nợ”, người kia là “con nợ”, nên việc thoải mái “trò chuyện tâm tình” với nhau là một điều không tưởng. Nhưng rồi, từ vùng đất Burqin rộng lớn muôn trùng, đến làng Hemu đẹp thanh bình tựa chốn thiên đường, và tạm dừng tại Qiaoerma hùng vĩ ngút ngàn, hai trái tim như đã dần hòa chung nhịp đập sau từng chặng đường.

“Khi chúng ta ở Hemu, em biết chúng ta là cùng một loại người. Anh có thể chạm đến sự mỏng manh của em, mà em cũng có thể chạm vào sự mềm mại của anh.”

Sau mỗi một điểm dừng chân, chính Lý Thiên Thuỷ cũng chẳng biết tại sao mình lại hiểu cô nàng Lương Tị “đa sầu đa cảm” mà “trẻ con” kia thêm một chút. Và sau từng cái bấm máy ghi lại những thước phim tuyệt mỹ về vùng đất này, Lương Tị cảm nhận được trái tim mình đang dần lệch nhịp bởi người đàn ông đồng hành cùng mình.

Lý Thiên Thuỷ sở hữu một khuôn mặt đáng tin, lúc nào mọi người cũng có thể cảm nhận được sự chân thành từ anh. Từ cái cách mà anh đối đãi với mọi người cho đến chính con người anh, mọi người đều có thể cảm nhận được hai từ: trầm ổn và đáng tin cậy. Khi anh nói chuyện với người khác, ai rồi cũng sẽ bị cuốn vào ánh nhìn chăm chú của anh. Không có bất kỳ một ngoại lệ nào cả, vì Lương Tị cũng đã bị thu hút bởi anh.

Gạt đi hết mọi cảm giác ngượng ngùng thuở đầu, giờ đây, cô có thể khẳng định một cách mạnh mẽ rằng, cô rất yêu cảm giác được ở bên anh.

Có khi cô sẽ nói rất rất nhiều, nói hết chuyện này rồi lại nói sang chuyện khác, nói từ chủ đề này sang chủ đề khác; còn anh thì sẽ chỉ lặng lẽ ngồi nghe cô nói, anh sẽ dịu dàng nhìn chăm chú vào đôi mắt đang không ngừng tỏa sáng của cô, rồi đôi lúc anh cũng sẽ đáp lời cô, nhưng sau đó anh sẽ lại nghiêm túc lắng nghe câu chuyện của cô, chẳng cắt ngang hay mất kiên nhẫn lấy một lần nào. Cũng có khi họ chỉ ngồi bên cạnh nhau thôi. Tuy những lúc ấy họ sẽ chỉ im lặng, chẳng nói năng gì với nhau cả, nhưng dường như cả hai đều vô cùng hưởng thụ hai, ba tiếng tưởng chừng như là vô nghĩa ấy.

“Em nói nhiều, tán gẫu một chút là mất kiểm soát ngay, nội dung thì tào lao, luôn nhảy từ chủ đề này sang chủ đề khác… Nếu anh thấy em ồn ào thì anh cứ nói.”

“Không ồn ào, anh là một người buồn tẻ ít nói, anh thích nghe em nói, em nói cái gì cũng được.”

Lương Tị rất thích được ở bên cạnh những người mà cô yêu thương. Cô yêu mến anh, anh cũng là người mà cô yêu thương, thế nên, chỉ cần là được ở bên cạnh Lý Thiên Thuỷ, dù là ở bên anh theo cách thức nào, thì cô cũng vẫn sẽ cảm thấy hết sức ngọt ngào.

“Bọn họ tận hưởng niềm vui trong thế giới lớn, chúng ta cũng đắm đuối say mê trong thế giới nhỏ.”

“Tại sao em cứ hành động như một đứa trẻ vậy hả?”

“Đó là bởi vì ở bên cạnh anh em thấy rất thoải mái.”

“Về người tôi yêu” của Lý Vĩ không chỉ là một câu chuyện viết về tình yêu, mà đâu đó ở nơi đây, mình còn thấy được cả sự gắn của tình thân, những cảm xúc khó lòng có thể diễn tả được trước những cảnh vật thiên nhiên quá sức tươi đẹp và vĩ đại.

Mình rất thích cái cách tác giả xây dựng tâm lý và tính cách của từng nhân vật.

Là một Lương Tị luôn sống chân thật, dám thể hiện cảm xúc của mình với người mình yêu. Mình thích cái cách mà cô luôn nói tiếng yêu, luôn tin tưởng vào người mà cô yêu – dẫu rằng khi ấy, Lý Thiên Thuỷ đang ở trong hoàn cảnh hết sức khốn đốn, chẳng mấy dễ dàng.

Là một Lý Thiên Thuỷ trầm ổn đáng tin, dẫu gặp gian khó nhưng anh chưa một lần than vãn hay có ý định bỏ cuộc, mà trái lại, anh luôn lặng lẽ gánh vác hết thảy mọi thứ, anh là trụ cột vững chắc chèo chống cả gia đình, là bờ vai cho người anh yêu an tâm dựa vào. Ngoài ra thì mình còn cực kỳ thích chi tiết anh thẳng thắn đề cập đến những khó khăn mà anh đang phải đối mặt với Lương Tị. Thái độ của anh khi ấy vô cùng khảng khái, anh cho cô thấy rằng anh có năng lực và anh cũng tin vào năng lực của chính mình. A

nh khiến cả Lương Tị và bạn đọc tin rằng anh có năng lực xoay chuyển tình thế, và đây cũng như là một lời khẳng định về tương lai với người con gái mà anh yêu vậy. Chính chi tiết này đã khiến mình “mê” anh hơn rất là nhiều.

Với mình thì đây là một bộ truyện rất thú vị và đáng đọc.

“Lý Thiên Thuỷ?”

“Anh đây.”

“Không có nếu.”

“Cái gì?”

“Không có chuyện “Nếu sau này chúng ta không ở bên nhau”.”

“Ừ. Anh sẽ cố hết sức.”

“Anh không phải là một kẻ bần cùng. Anh là một anh hùng vượt qua mọi trở ngại và cũng là ánh sáng chói lọi nhất trong cuộc đời em… Em sẽ luôn tin tưởng anh.”

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Cô Gann ngồi thêu bên lan can.

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN