logo
REVIEW>> VẤN VƯƠNG LÒNG ANH
van-vuong-long-anh
Tìm truyện
Donate

VẤN VƯƠNG LÒNG ANH

Tác giả:

Trà Nhị

Reviewer:

AI_Lưu Ly

Độ dài: 44

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1488

1. Lần đầu gặp mặt, cô hạ thấp tư thế, nhìn thẳng về phía trước.

Người đàn ông trước mắt có một khuôn mặt ưa nhìn, thân hình thon dài, lông mày rậm rạp.

Anh chậm rãi ngồi xuống, nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của cô gái.

Cứ như vậy, hai người họ dây dưa với nhau 7 năm.

2. Ở cái giới giải trí sớm nở tối tàn này, mấy năm thu nhập của Đường Oanh đều tích góp để trả nợ lúc trước vay Văn gia.

Mỗi khi khẽ chạm vào đôi môi mềm mại có hơi lạnh của người đàn ông ấy, cô luôn cảm thấy trầm mê.

Cho đến một ngày, cô vô tình nghe được anh nói chuyện đùa cợt cùng người khác, mới phát hiện ra, anh chưa từng yêu cô.

Đường Oanh bỗng nhiên cảm thấy, mình kiên trì với đoạn tình cảm này trông thật buồn cười. Rất nhanh sau đó, cô lặng lẽ rời đi khi đã trả nốt số nợ cuối cùng.

Chỉ để lại Văn Mộc Cảnh điên cuồng với tấm thẻ ngân hàng trong tay.

Đột nhiên ——

Thẻ ngân hàng gãy đôi, trái tim cũng theo đó mà vỡ nát.

3. Không bao lâu sau, tiểu hoa đán nổi tiếng cùng với tiểu thịt tươi qua đêm với nhau trong khách sạn bị truyền ra ngoài. Người hâm mộ thì đau lòng, người trong vòng thượng lưu thì bị dọa chết khiếp.

Mọi người nhìn ra ánh mắt của lão đại hiện lên tia hung ác, muốn an ủi anh đừng đau khổ vì phụ nữ.

Anh cũng chỉ khịt mũi coi thường.

Ai ngờ sau này, khi người đàn ông hôn mê sâu trong miệng vẫn còn lẩm bẩm: “Đường Đường, cùng anh về nhà… được không?”

***

Cơn ác mộng trong quá khứ thỉnh thoảng vẫn đeo bám và ám ảnh Đường Oanh, len lỏi vào giấc ngủ của cô, khiến cô không thể yên giấc.

Những câu chửi rủa thậm tệ, những vết thương xanh tím chằng chịt nhức nhối, mảnh vỡ bát sứ vương vãi trên sàn nhà cứa vào đầu gối cô. Cô đã từng phải trốn trong một góc, run rẩy cuộn tròn trong sợ hãi. Cha dượng của Đường Oanh thường xuyên b ạo h ành cô, còn suýt nữa bán cô đi.

Một quá khứ bế tắc, không thở nổi.

Người cứu Đường Oanh thoát khỏi cơn ác mộng đó chính là Văn Mộc Cảnh. Anh như một vị cứu tinh vươn tay kéo cô ra khỏi bùn lầy. Nhưng Đường Oanh biết đối với anh tất cả chỉ như cứu một con mèo con tội nghiệp. Cô nợ anh ân tình và rất nhiều tiền, việc của cô là ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay của anh.

Vì vậy từ khi bắt đầu, hai người đã không phải mối quan hệ bình đẳng, anh ở trên cao, mà cô vẫn luôn ở dưới.

Đường Oanh ký hợp đồng làm diễn viên cho công ty giải trí của Văn Mộc Cảnh, anh cũng giữ cô sống trong nhà mình. Những lần hai người gần gũi nhau, thì đối với Văn Mộc Cảnh chỉ là ham muốn kiểm soát, khống chế mọi thứ của Đường Oanh.

Còn Đường Oanh không dám nghĩ rằng anh có tình cảm với cô. Hoặc đợi đến khi cô trả hết nợ cho anh, thì cô mới có tư cách mộng mơ đến một tình yêu thật sự.

Nhưng không ngờ từ khi gia nhập giới giải trí, sau một vai diễn và vụt sáng, nguồn tài nguyên của Đường Oanh lại dần cạn kiệt, công ty bỏ bê, người hâm mộ mau chóng quên đi, sự nghiệp của Đường Oanh cứ thế giậm chân tại chỗ. Con đường trả nợ càng khó khăn, Đường Oanh lại càng tự ti.

Đường Oanh nhiều lần bày tỏ mong muốn được đóng phim với Văn Mộc Cảnh nhưng một thương nhân vĩnh viễn đặt lợi ích lên hàng đầu sao có thể sẽ quỳ dưới váy một người con gái, anh không đáp ứng cô, còn bắt cô phải ngoan ngoãn vâng lời anh.

Cũng đã có những lúc Đường Oanh chìm đắm trong sự dịu dàng, ngọt ngào của anh, nhưng đó là khi tâm trạng anh vui vẻ, còn nếu anh không vui, sự tàn nhẫn vô tình của anh cũng có thể khiến bất kỳ người phụ nữ nào cũng hoàn toàn mất hết hy vọng.

Nỗi bất an của Đường Oanh lại càng lớn hơn khi bên cạnh Văn Mộc Cảnh xuất hiện Phó Nguyệt, một nữ đạo diễn tài năng vừa về nước, quan trọng hơn là có tin đồn hai nhà Văn – Phó đã có hôn ước từ lâu.

Không có gia thế dựa dẫm, không có sự nghiệp, không có tiền bạc, Đường Oanh chỉ có thể ở dưới sự kiểm soát của Văn Mộc Cảnh, như một tình nhân được anh che giấu trong bóng tối.

Đến một ngày Đường Oanh vô tình biết được thì ra mọi thứ đều có nguyên nhân. Tài nguyên của cô bị đẩy hết sang cho đối thủ trong công ty là do chính Văn Mộc Cảnh ngầm cho phép, anh âm thầm chặn lại tất cả cơ hội tỏa sáng của cô, khiến cô nhiều năm cứ mãi loay hoay trong nghề. Đường Oanh không hiểu tại sao anh làm như thế, khoảng cách cả hai cứ ngày một xa hơn…

Giọt nước tràn ly là khi Đường Oanh chính tai nghe được Văn Mộc Cảnh muốn “tặng” cô cho một người bạn. Cõi lòng cô đau đớn, tan nát. Thì ra những gì cô lo sợ đều là sự thật, Văn Mộc Cảnh chỉ xem cô như một món đồ, sẵn sàng cho đi khi không còn hứng thú.

Khi sự tuyệt vọng của một người đã đến cực hạn thì họ sẽ đủ dũng cảm để ra đi, dù cho đã từng yêu bằng tất cả hơi thở.

Ông trời cho Đường Oanh một cơ hội để trả hết nợ nần và rời xa Văn Mộc Cảnh, cô đã không phí phạm một giây nào. Một chiếc thẻ được bỏ lại, đối với Đường Oanh, hai người họ đã không ai nợ ai.

Đến khi ý thức được Đường Oanh thật sự rời xa mình, không còn là con chim hoàng yến bị anh kìm hãm trong chiếc lồng son, Văn Mộc Cảnh mới hốt hoảng đuổi theo cô.

“Lúc này đây, sự thản nhiên trước giờ của Văn Mộc Cảnh không còn tồn tại nữa, tấm màng ngụy trang đã bị xé rách.

Hạt giống trong lòng bỗng chợt sinh sôi, nói với anh:

—— Anh không hề muốn thả cô đi.

Từ lúc bắt đầu đã không muốn!”

Thì ra Văn Mộc Cảnh không muốn Đường Oanh làm diễn viên là vì anh không muốn bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cô. Đường Oanh của anh càng tỏa sáng, anh càng muốn giấu cô đi.

Thì ra nhìn thấy cô khóc dù chỉ là trên phim thôi thì vẫn khiến anh không kìm được mà muốn lau nước mắt cho cô. Anh không thể nhìn cô khóc, cho dù là diễn, anh cũng không thể.

Nhưng anh không ngờ sự ích kỷ và độc đoán của mình đã khiến Đường Oanh hoàn toàn c hết tâm, cô đã không còn tin những lời bày tỏ, những sự quan tâm chăm sóc muộn màng. Điều Đường Oanh mong muốn nhất là cô và Văn Mộc Cảnh chỉ như hai đường thẳng song song.

Trái tim thiếu nữ trải qua bảy năm cháy bỏng tình yêu giờ đây đã nguội lạnh, một cơ hội tiếp xúc thôi Đường Oanh cũng lười cho anh. Ngược lại dù Văn Mộc Cảnh có cố gắng chìm đắm trong công việc, hình ảnh cô vẫn luôn xuất hiện trong đầu anh, mọi thứ về cô dường như thâm nhập vào xương cốt, hòa tan vào trong máu anh. Không thể vứt đi, cũng không thể quên mất.

Nhưng điều Văn Mộc Cảnh cần lúc này không phải là những món quà đắt tiền, không phải là gây áp lực bắt ép Đường Oanh trở về bên mình, anh cần học cách nhìn thẳng vào trái tim mình. Suốt bao lâu nay anh chỉ muốn giữ chặt cô bên cạnh nhưng lại chưa từng tự hỏi vì sao, anh trốn tránh, viện cớ rằng chỉ là anh đã quen có cô bên cạnh mà thôi. Nhưng hiện tại khi anh hiểu rõ là không thứ gì có thể thay thế được cô, anh phải từng bước một sửa chữa sai lầm.

***

Như bạn edit đã có lưu ý, vì là bộ truyện đầu tay nên thật sự chất lượng bản chuyển ngữ chỉ ở mức ổn, lỗi sai còn nhiều do chưa được beta.

Nội dung không mới lạ nhưng tính cách các nhân vật được xây dựng khá tốt. Mình chỉ ước mâu thuẫn giữa nam nữ chính được đẩy lên cao thêm một chút nữa, như thế sự “tuyệt tình” của nữ chính sẽ dễ giải thích và trọn vẹn hơn.

Truyện thích hợp đọc giải trí, nhất là với các bạn thích lấy niềm đau của nam chính làm niềm vui, “ngược” nam tơi tả nhe các bạn mình ơi!!!

_____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Mew

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN