logo
REVIEW>> ỨNG TRƯỜNG LẠC
ung-truong-lac
Tìm truyện
Donate

ỨNG TRƯỜNG LẠC

Độ dài: 78

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 642

Có người bạn hỏi Ứng Trường Lạc rằng: “Cậu thích gì ở Khúc Sở?”

Ứng Trường Lạc cụp mắt, suy tư thật lâu rồi mới nghiêm túc đáp: “Tớ ưng tất cả về anh ấy, ngoại trừ việc anh ấy không thích tớ khi tớ còn bé.”

Ứng Trường Lạc thầm thương trộm nhớ Khúc Sở ngần ấy năm trời, vào lúc đau khổ nhất, cô cũng chúc anh: “Hy vọng anh đời này vĩnh viễn bình an hạnh phúc, sông núi vạn dặm, không bao giờ gặp lại.”

Quanh quẩn một vòng, đôi bên vẫn quay về chốn cũ. Khi mân mê chiếc nhẫn kim cương này, cô nhớ về lời Khúc Sở đã cười nói lúc đặt tên cho cô: “Anh sẽ chăm sóc em đến cuối đời.”

Khúc Sở thật sự giữ lời, quả nhiên anh đã thực hiện được tất cả.

“Trước kia không thổ lộ nhiều với anh, nhưng nhờ vào tình yêu của anh, em mới trở nên độc nhất vô nhị.”

***

Chúng ta vẫn thường hay lầm tưởng rằng, tình cảm của thời niên  thiếu bao giờ cũng rất mỏng manh và dễ vỡ tan.

Vì nó quá sức đẹp đẽ, chỉ chứa đựng tình cảm thuần tuý nên nó mới mỏng manh, chẳng thể chống chọi nổi trước “mắt bão” của cuộc đời. Cũng chính vì trong tình cảm ấy đã chứa đựng tất thảy mọi nhiệt huyết của cả một thời son trẻ, nên khi ngọn lửa ấy chẳng còn sục sôi cháy bỏng nữa, thì tình cảm cũng tan vỡ theo.

Nhưng tình cảm nào có yếu đuối đến mức ấy đâu. Nếu thật sự phải quy hàng trước những lý do ấy, thì có lẽ là nó vẫn chưa đủ đậm sâu để được gọi là tình cảm, mà nó chỉ như là một sự rung động chợt thoáng qua mà thôi.

Từ khoảnh khắc Ứng Trường Lạc nhận ra tình cảm của mình đối với Khúc Sở chẳng phải là tình anh em, thì cô cũng đã biết rằng, tình cảm này chẳng phải là một sự rung động xốc nổi của cái tuổi mười mấy.

Mà đây là tình yêu.

Ứng Vô Hoan, cũng chính là Ứng Trường Lạc của sau này, có thân phận đặc biệt và phức tạp bậc nhất Đế Đô.

Cô là hòn ngọc quý được cả ba gia đình nâng niu trong lòng bàn tay. Dẫu cô có muốn hái sao, hái trăng trên trời, thì cả ba gia đình ấy cũng sẽ hợp sức lại mà tìm cách hái chúng xuống cho cô.

Tuy mang tiếng là sống trong nhung lụa, gấm vóc lụa là như thế, nhưng thân phận của cô là thứ tuyệt nhiên không thể để lộ ra ngoài ánh sáng mặt trời. Từ việc cô tồn tại, thân phận của cô, cho đến tên của bố mẹ, mà cô cũng không thể, và không được phép nhắc đến.

Cái tên Ứng Vô Hoan đã theo cô suốt mười mấy năm đầu đời ấy, chỉ là một cái tên vô nghĩa mà mẹ cô vô tình đặt cho cô mà thôi.

Lúc lên ba, khi mà mấy đứa trẻ trong mẫu giáo đang tranh nhau để xem viên kẹo này sẽ thuộc về ai, thì Ứng Vô Hoan đã phải lặng lẽ tập làm quen với việc bố mẹ mình cãi nhau nhiều như cơm bữa.

Khi mà bao đứa trẻ đang ước rằng mình có thể được bố mẹ ôm vào lòng nhiều hơn, thì cô chỉ có một mong ước duy nhất mà thôi. Đó là, bố mẹ đừng to tiếng cãi vã nhau nữa, vì như thế sẽ làm ảnh hưởng đến việc gia sư giảng bài cho cô. Điều này cũng đồng nghĩa với việc, buổi học này sẽ dài hơn so với mọi hôm, mà trong cái hoàn cảnh ồn ã, mắng qua chửi lại này, cô chẳng hề thích cảm giác không thể tập trung để hiểu gia sư đang nói gì.

Khi mà bạn bè cùng lớp hỏi cô về ý nghĩa của cái tên “Ứng Vô Hoan” này, cô chẳng biết phải trả lời thế nào cho phải nữa. Chẳng lẽ lại nói rằng, cái tên của tớ chẳng có ý nghĩa gì cả đâu, chỉ là do mẹ tớ tiện tay đặt cho tớ mà thôi? Vì chẳng biết phải trả lời bạn bè của mình như thế nào, nên cô bé Ứng Vô Hoan chỉ đành phải im lặng, lặng lẽ cho qua chuyện như thế.

Khi kinh nghiệm sống vẫn còn chưa đủ đầy, vì chẳng biết phải đối diện với đủ loại vấn đề như thế nào, cô bé ấy đã chọn cách im lặng. Và khi đã lớn khôn hơn, việc im lặng này cũng dần trở thành cách mà cô giao tiếp với mọi người xung quanh – lặng lẽ và kiệm lời hết mức có thể.

Ban đầu, cuộc sống nay đây mai đó cùng với mẹ cũng khó khăn với cô lắm, vì cô vẫn còn bé mà. Nhưng, cứ tập dần rồi sẽ lại quen thôi. Khi mà bao đứa trẻ khác đang tập để bỏ thói quen ngủ cùng phòng với bố mẹ, thì Ứng Vô Hoan đã quen với một cuộc sống ngập trong tiếng cãi vã, chửi rủa mà bố mẹ dành cho nhau.

Số lần mà cô “được” thưởng thức điệp khúc “bố ném chén đĩa, mẹ quăng bình sứ” còn nhiều hơn cả số lần cô xuất ngoại, thay đổi môi trường sống. Chẳng biết nên gọi đây là một niềm vinh hạnh hay là một nỗi bất hạnh nữa…

Dưới cái tên Ứng Vô Hoan, những năm tháng đầu đời của cô đã diễn ra như thế, và tuổi thơ của cô cũng hoang đường hệt như cái tên mà mẹ tuỳ tiện đặt cho cô vậy.

Nhưng mà, đâu phải ai sinh ra cũng là để sống mãi trong bóng tối đâu?

Vào cái ngày mà cô đứng trên tầng thượng cảm nhận tiếng gió đêm ríu rít, cô đã chạm vào được “ánh sáng” của cuộc đời mình.

Người nọ đột ngột xông vào cuộc sống xám xịt của cô, cũng đường đột biết bao, nhưng lại chẳng hoang đường như cái cách mà cuộc sống của cô đang vận hành.

Đó là lần đầu tiên trong cuộc đời, là lần đầu tiên mà cô được một ai đó kiên định lựa chọn như thế. Nhưng sự kiên định ấy lại chẳng hề liên quan đến mối quan hệ máu mủ ruột rà, cũng chẳng liên quan đến trách nhiệm hay bất kỳ một nghĩa vụ gì cả, mà nó chỉ xuất phát từ một câu nói đùa bâng quơ của cô, và một câu “Anh sẵn lòng” mà Khúc Sở đã đáp vào cái ngày hôm ấy.

Nếu định mệnh là một chuyến tàu tốc hành không người lái đang băng băng vượt khắp, thì khoảnh khắc mà Khúc Sở nói ra ba chữ “Anh sẵn lòng” chính là một trạm trung chuyển, chuyển giao cuộc đời cô đến với chuyến tàu tốc hành đặc biệt, đến với thứ ánh sáng mà cô đang hằng mong đợi…

“Anh không thích tên Ứng Vô Hoan này, để anh đổi tên cho em, có được không?”

“Mỗi lần có ai hỏi em vì sao tên em lại như vậy, em đều không trả lời được.”

“Vậy tên Trường Lạc thì sao, Ứng Ứng có thích không? “Trường” trong dài lâu, “Lạc” trong yên vui, hàm ý là mong người đời này sẽ mãi mãi vui vẻ.”

Đó là cách mà cái tên “Ứng Vô Hoan” hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời cô. Nếu cái tên “Ứng Vô Hoan” kia đã đi cùng cô qua cả một thời thơ ấu đầy hoang đường, thì cái tên “Ứng Trường Lạc” này đã mang đến ánh sáng soi đường dẫn lối cho cô.

Ứng Trường Lạc, mong người đời này sẽ mãi an vui…

Ánh sáng ấm áp ấy đã đến với cuộc đời cô bằng một cách thức quá đỗi đột ngột. Cũng vì nó vụt đến quá nhanh, nên cô mới chẳng thể an lòng mà đắm chìm mãi trong nó được. Khi bốn bề vắng lặng, một mình độc bước dưới màn đêm, cô từng nghĩ, từng nghĩ về vấn đề này rất nhiều lần, rằng, cô thật sự xứng với ngần ấy điều đang hiện hữu ư?

Nhưng rồi, giọng nói dịu dàng của Khúc Sở sẽ lại vang lên trong cô, anh nói rằng: “Đây chính là nhà của em. Em xứng đáng với tất cả những gì mình đang có ở hiện tại, em không cần nghĩ ngợi nhiều đâu.”

Chỉ cần bấy nhiêu, bấy nhiêu đó thôi là mọi nỗi bất an trong cô sẽ lại lùi bước. Khúc Sở chỉ nói một câu như thế thôi, mà đã đủ để khiến bao cơn sóng lòng trong cô phải thôi dồn dập.

Ứng Trường Lạc lưu luyến vòng tay ấm áp và ánh nhìn chăm chú đầy dịu dàng của anh. Vì chẳng muốn buông tay để anh đi mất, nên cô cam tâm tình nguyện mở lòng mình ra thêm một lần nữa, cũng là trao cho anh thêm một cơ hội chọn lựa – chọn lựa có nên kiên định với quyết định này hay không.

“Cô rất rõ tại sao mình lại kể những điều này, đằng sau nỗi tang thương, cô còn phơi bày một phần khiếm khuyết trong tình cảm của mình.

Em thiếu thốn rất nhiều tình yêu thương của bố mẹ, có lẽ sau này phải cần gấp bội tình yêu thương mới bù đắp phần nào được.

Em không quá hiểu rõ về việc sống thật tích cực, khác một trời một vực với các cô gái đáng yêu khác, dẫu vậy, anh vẫn muốn ôm lấy em chứ?”

Trái tim cô đã xoay vần cả trăm, thậm chí là cả nghìn lần vì thứ tình cảm này.

“Yêu và hận thời thanh xuân tựa như là một chuyến đi vội vã vậy, trước đây Ứng Trường Lạc nào biết về khái niệm “thích” này, hiện giờ cô lại bị mắc kẹt trong cơn mơ màng đầy nhọc nhằn.”

Nỗi băn khoăn của cô rồi sẽ có được đáp án trọn vẹn nhất. Tình cảm mà tuổi thơ cô đã khuyết thiếu cũng thế, rồi sẽ có ngày nó được lấp đầy bởi một thứ tình cảm khác. Chỉ cần cô vẫn ở nơi đó, chỉ cần họ rời đi rồi lại quay trở về, thì họ vẫn sẽ quay trở về chốn cũ.

Tựa như cơn mưa to như trút nước trong cái ngày ấy vậy, mưa to gió lớn, cả bầu trời rền vang thét gào. Nhưng Ứng Trường Lạc lại chẳng hề dính một giọt nước nào, hướng gió đang thổi về phía Khúc Sở. Đến cả gió mà anh cũng ngăn cản thay cho cô nữa, thì cô còn phải băn khoăn nghĩ ngợi thêm gì nữa đây?

“Xuất phát từ một câu nói đùa vô tình nào đấy trên sân thượng bệnh viện, nhưng Khúc Sở đã thực hiện rất nghiêm túc, thay “Vô Hoan” bằng “Trường Lạc”.

Khi ấy, Ứng Trường Lạc thật sự chỉ dành ra hơn nửa giây để hời hợt chờ đợi, nào ngờ, lại như một giọt nước rơi vào axit sunfuric, trong nháy mắt đã nổ tung, hoàn toàn xoay chuyển cả cuộc đời này.

Định mệnh, rồi sẽ xuất hiện…”

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Xoài - Team Allin.

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN