logo
REVIEW>> TUYẾT TÌNH
tuyet-tinh
Tìm truyện
Donate

TUYẾT TÌNH

Tác giả:

Nam Tuần

Độ dài: 141

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 798

Giới thiệu:

Lúc còn trẻ, Thất nương của Trấn Viễn Hầu phủ Thẩm Văn Qua yêu Thượng Đằng Trần vì sự hăng hái nhiệt huyết của hắn, vì hắn mà nàng lên chiến trường liều mạng cứu hắn, cũng do đó mà mắc bệnh, cuối cùng vui vẻ gả cho hắn, chăm lo việc nhà cửa cho hắn, chờ hắn ba năm.

Ấy thế mà nàng không chỉ chờ được hắn về mà còn có cô nương yếu đuối theo sau hắn – Tề Ánh Vũ, hắn nói ba năm trước nàng ta có ơn cứu mạng với hắn, hắn muốn chăm sóc nàng ta.

Nhưng ba năm trước, nàng mới là người cứu hắn cơ mà!

Nàng không cam lòng, không tình nguyện, cố gắng hết sức giải thích, Tề Ánh Vũ ngụy biện, hắn tin tưởng nàng ta hơn, vì thế chỉ đáp lại một câu “Nàng học theo nàng ấy cũng chỉ là cóc đi guốc khỉ đeo hoa!” Nực cười biết bao!

Lúc nằm mê man trên giường bệnh, coi như những gì nàng bỏ ra mấy năm qua đều cho chó ăn, hãy để nàng đi theo phụ thân và huynh trưởng đã bỏ mạng trên chiến trường đi.

Khi mở mắt ra lần nữa, Tề Ánh Vũ rụt rè nhút nhát theo hắn về lại chất vấn nàng có để nàng ta vào phủ hay không? Vào! Nàng rời khỏi đây là được! Mà khoan đã, phải trả lại hết của hồi môn của nàng, cửa hàng của nàng, quân Thẩm gia của nàng!

...

Sau khi hòa ly, Thẩm Văn Qua dẹp nội gián, gây dựng Thẩm gia, đến Tây Vực, trong mắt không còn tình yêu. Nàng nâng Hổ phù, quỳ trước mặt đệ đệ nhỏ nhất của bệ hạ - Tuyên Vương, Vương Huyền Khôi.

Nước mưa làm ướt nhẹp dáng người thướt tha, y như đóa hồng có gai: “Chỉ xin tiểu cữu cữu cứu Trấn Viễn Hầu phủ ta một lần!”

Vương Huyền Khôi mặc bộ đồ đỏ rực dựa người vào lưng ghế, đôi mắt hoa đào trông như cười mà không phải cười, roi mềm trong tay mang theo khí lạnh nâng cằm nàng lên.

“Ngươi hòa ly rồi, ai là tiểu cữu cữu của ngươi, từ trước đến nay bổn vương chỉ cần thứ tốt nhất, ngươi có cho nổi không?”

“Nổi!”

Hắn cúi người nói bên tai nàng: “Hừm, bổn vương còn thiếu một vương phi.”

...

Không còn Thẩm Văn Qua chu đáo lo toan mọi việc, Thượng Đằng Trần khó chịu từ đầu tới chân, biết sự thật thì càng hối hận, trái tim vỡ tan, hắn muốn chịu đòn nhận lỗi, tìm nàng trở về lại bắt gặp tiểu cữu cữu luôn không coi ai ra gì cẩn thận che chở cho nàng, chỉ sợ nàng bị người Hồ đụng chạm.

Mà trên mặt nàng là sự dịu dàng khi được người khác yêu chiều.

Hắn cho nàng sự dịu dàng duy nhất, nàng luôn ở bên cạnh hắn.

Một câu giới thiệu: Ngươi vứt bỏ ngọc bội đồng tâm của nàng, ta tặng mũ phượng, khăn quàng vai.

Lập ý: Muốn có cuộc sống hạnh phúc thì bản thân phải cố gắng tranh giành, nhấn mạnh nhận rõ sai lầm kịp thời và tầm quan trọng của sự nỗ lực.

***

“Chốn phồn hoa là ai mòn mỏi chờ đợi

Hạ đầu mây, tương tư khắc sâu trong tim

Một kiếp nhân sinh ngắn ngủi như phù dung sớm nở tối tàn

Trăng thanh gió mát, không bằng triền miên cùng người.

Trong mộng cảnh, người bồi hồi trước mặt

Vì một lần gặp gỡ người mà nguyện chờ đợi cả ngàn năm

Những đường chỉ tay vẽ ra những năm tháng xưa

Dù cho năm tháng đổi thay, cũng không quên nụ cười rạng rỡ của người.” *

Một thoáng kinh hồng, vạn kiếp bất phục.

Kiếp trước, Thẩm Văn Qua yêu Thượng Đằng Trần đến ngốc nghếch hèn mọn. Vì hắn, nàng không ngại băng qua vạn dặm đường xa, giữa tuyết rơi trắng trời tìm cứu hắn. Lúc ấy, trái tim nàng chỉ có tình yêu và sự kiên trì dũng cảm, mặc cho trắc trở gian nan, mặc cho lời người cười chê, mặc cho bản thân sẽ phải chịu biết bao nhiêu thiệt thòi đau đớn.

Đêm thành thân, khăn voan còn chưa vén, rượu giao bôi còn chưa trao, Thượng Đằng Trần đã khoác áo bào ra chiến trận. Nàng ở nhà chu toàn phận làm thê tử, báo hiếu với phụ mẫu hắn, chăm lo gia trạch, chưa bao giờ oán than. Vì lòng nàng có hắn, nên những nỗi vất vả khổ sở đều chấp nhận. Nàng chỉ mong Thượng Đằng Trần bình an trở về nhà, về với nàng.

Ba năm dài đằng đẵng, từng ngày trông ngóng, lá xanh lá lại vàng, tuyết rơi tuyết lại tan, cuối cùng Thẩm Văn Qua cũng đợi được ngày phu quân của nàng khải hoàn về Trường An.

Nào ngờ, ngày mà Thẩm Văn Qua mong chờ nhất lại là ngày trái tim nàng vụn vỡ thành trăm mảnh. Bởi vì, hôm ấy, sau bóng dáng hắn lại là người con gái yêu kiều yếu ớt khác, Tề Ánh Vũ. Thẩm Đằng Trần dang tay ra đỡ lấy nàng ta, dịu dàng cùng nàng ta, muốn đem nàng ta đưa vào phủ. Nực cười thay, thê tử kết tóc se duyên cùng hắn còn đang ở đây, vậy mà phu quân của nàng lại muốn yêu thương bảo vệ chở che cho người khác rồi.

Như một cơn ác mộng, từng chuỗi bi kịch kéo đến, xé rách những mộng mơ ảo tưởng của Thẩm Văn Qua. Hóa ra, bao nhiêu năm nay, tim nàng đặt lầm chỗ, để kẻ không đáng giày xéo đến tan nát. Nàng hối hận, tuyệt vọng, nàng bất lực, đau lòng. Dường như thế giới này, chỉ còn những tang thương mà thôi.

Một cái nhắm mắt, Thẩm Văn Qua trở lại vào mùa đông năm ấy, khi tuyết đầu mùa còn chưa hạ, cái ngày mà Thượng Đằng Trần dẫn theo Tề Ánh Vũ ép buộc nàng đưa vào phủ. Hôm nay, nàng sẽ lấy lại hết tất cả những gì nàng đã cho, kể cả phần tình yêu này, không còn một phân dành cho hắn.

Thẩm Văn Qua cùng Thượng Đằng Trần hòa ly.

Mọi thứ, vào giây phút này, kết thúc rồi, vĩnh viễn không thể vãn hồi.

***

Thẩm Văn Qua là con gái út của Thẩm tướng quân, trên có phụ mẫu yêu thương sủng ái, dưới có các huynh tỷ chiều chuộng chở che. Tương lai của nàng, định sẵn tươi sáng, bình an vui vẻ. Thế nhưng, nàng lầm đường lạc lối, quyết gả thấp cho Thượng Đằng Trần mặc người nhà can ngăn. Để rồi, kiếp trước khi Thẩm gia gặp biến cố cửa nát nhà tan, nàng chỉ có thể tuyệt vọng đón nhận mà không cách gì ngăn cản được.

Phụ thân mất, nàng không thể trở về nhìn mặt người lần cuối. Các huynh tỷ chinh chiến nơi Mặc Thành vạn dặm, gặp phải mưu kế phục binh gian tế, toàn bộ đều c hết. Chỉ trong một đêm, xác người đầy đất, máu tanh thấm đẫm vài lớp tuyết nơi biên cương xa xôi lạnh giá, gió cát thét gào.

Khi rời Trường An đều là những vị tướng quân áo giáp lấp lánh, ngựa hí vang trời, tiếng hô vang bảo vệ từng mảnh đất, người dân nơi Mặc Thành. Nhưng đợi đến ngày trở về lại là những cổ quan tài xám xịt lạnh ngắt. Chiến trận đại bại, toàn quân bỏ mình.

Năm đó, Thẩm Văn Qua không chỉ mất phụ thân, mất các huynh tỷ, mà mẫu thân vì quá đau buồn cũng qua đời sau đó. Từng nét bút bi kịch cứ thế vẽ lên sắc màu đen tối trong cuộc đời nàng, biến nó thành ác mộng giằng xé tâm can đến tuyệt vọng.

Thế nên, Thẩm Văn Qua tự hứa với lòng, lần này nàng sẽ không để cho những tai ương ấy lặp lại. Hòa ly với Thượng Đằng Trần, nàng trở về Thẩm gia, dùng hết tất cả những gì mình có đổi thay vận mệnh, hoặc nếu ông trời tàn nhẫn an bài mà nàng không thể chiến thắng, nàng cũng nguyện đem mạng mình bồi theo mọi người.

Vì vậy, khi biết người duy nhất có thể cứu Thẩm gia, cứu các huynh tỷ là Tuyên vương Vương Huyền Khôi nàng liền quỳ xuống dưới tuyết lạnh run rẩy cầu xin.

Chỉ là, Thẩm Văn Qua không biết, Vương Huyền Khôi cái gì cũng có thể cho nàng, kể cả mạng của hắn.

***

“Luân hồi ngàn năm vẫn cùng người tương ngộ

Thiếu một giây cũng chẳng nên viên mãn

Câu thề hẹn ước khắc tại linh hồn này cũng chẳng hề phai.

Luân hồi ngàn năm vẫn cùng người tương ngộ

Trong nháy mắt ta cứ ngỡ như vĩnh hằng

Dùng một đời thực hiện lời thề năm ấy

Chỉ như lần đầu gặp gỡ.” *

Vương Huyền Khôi là đệ đệ nhỏ tuổi nhất của Hoàng thượng, được sủng ái đến vô pháp vô thiên, hắn lạnh lùng, tàn ác vô tình, tâm tính âm ngoan mưu kế. Thành Trường An không ai không e sợ hắn, xem hắn như con sói dữ hung tàn, chỉ một cái nhìn, liền mất mạng. Hắn chơi đùa với tất cả mọi thứ, cũng không đặt bất kỳ ai vào mắt. Thế giới của hắn chỉ có máu tanh, cô độc và những đêm mất ngủ.

Thẩm Văn Qua không biết rằng, vào mùa đông ba năm trước nàng chạy đến biên cương tìm cứu Thượng Đằng Trần, cũng là nàng cứu hắn một mạng. Khoảnh khắc ấy, sự kiên cường và dịu dàng của nàng, như một cánh bướm nhỏ xinh đẹp nhẹ nhàng rơi vào trái tim hắn. Thế nhưng, hắn biết nàng một lòng hướng đến Thượng Đằng Trần, muốn gả cho hắn. Vì thế, dù không bằng lòng, hắn cũng muốn giúp nàng thực hiện tâm nguyện của mình.

Chỉ là, không nghĩ đến, bi kịch của nàng cũng bắt đầu từ đây.

Vương Huyền Khôi từng cho rằng, cuộc đời của hắn sẽ vẫn luôn như thế, làm một thanh kiếm sắc bén giúp hoàng huynh nắm giữ giang sơn. Bởi tâm hắn quá lạnh nhạt, tay lại nhuốm quá nhiều máu, hắn chán ghét thế giới này.

Nhưng, vào ngày tuyết rơi lần đầu gặp gỡ Thẩm Văn Qua, hắn đã rung động vì nàng mất rồi. Thế nên, khi biết nàng bị Thượng phủ ức hiếp khinh nhục, biết Thượng Đằng Trần vì một nữ nhân khác giả danh ân nhân mà khiến nàng hòa ly, hắn liền muốn làm chống lưng cho nàng, đạp lên hết thảy mọi dư luận chông gai, nghiền nát Thượng phủ, xé toang gông xiềng giam giữ số phận và vận mệnh nàng.

Bởi vì, hết thảy mọi điều tốt đẹp trên đời này, Vương Huyền Khôi hắn đều có thể cho nàng. Tựa như trong ngày đông ấy, nàng ngước lên nhìn hắn mỉm cười, muôn vàn bông tuyết nhỏ trắng xóa rơi trên mái tóc nàng, cũng rơi vào lòng hắn, tan thành sự quyến luyến, yêu thương mất rồi.

***

“Tuyết tình” là bộ truyện đầu tiên mình đọc của tác giả Nam Tuần và đánh giá khá cao về văn phong cũng như nội dung. Truyện mang nét trầm lắng bởi cuộc hôn nhân đầy khổ sở của Thẩm Văn Qua dành cho Thượng Đằng Trần, khúc anh hùng ca bi tráng bởi sinh ly tử biệt của các huynh tỷ nàng trên chiến trận, và sự mềm nhẹ dịu dàng cùng tin tưởng bao dung vô điều kiện trong tình yêu của Vương Huyền Khôi dành cho nàng.

Quá trình hòa ly của Thẩm Văn Qua diễn ra nhanh chóng, hòa ly rồi sẽ không dây dưa gì thêm nên các bạn đừng lo lắng nhé. Tất nhiên, sau khi nhận ra mọi chuyện thì Thượng Đằng Trần sẽ ân hận và vẫn tìm cách níu kéo nhưng mà có Vương Huyền Khôi luôn bên cạnh nàng, trực tiếp cắt đứt mọi thứ đầy quyết tuyệt lạnh lùng.

Tình cảm của Vương Huyền Khôi dành cho Thẩm Văn Qua mang theo sự ẩn nhẫn, kìm nén, nhìn như mặt hồ tĩnh lặng nhưng lại sâu đến vô cùng, triền miên day dứt, một khi đắm chìm liền không thể quay lại. Cuộc đời của hắn có quá nhiều gió tanh mưa máu, toan tính mưu kế, thế nhưng, Thẩm Văn Qua lại là sự dịu dàng duy nhất, là ánh sáng ấm áp chiếu qua tim hắn, biến thành một mảnh mềm mại.

Truyện có nhiều phân đoạn cực kỳ hay và cảm động, nhất là những hồi ức cho chuỗi đau thương mà Thẩm Văn Qua trải qua hay về cuộc chiến sinh tử nơi Mặc Thành của các huynh tỷ nàng…

Vì thế, nếu bạn thích một bộ truyện trùng sinh làm lại cuộc đời, kiên cường nỗ lực từng bước đi lên để thay đổi vận mệnh của bản thân, tình yêu thâm tình cố chấp, một đời không thay đổi lại sủng sạch ngọt thì hãy thử bộ này cùng mình nhé.

____

*: Trích bản dịch lời bài hát Chỉ Nhược Sơ Kiến do Trương Đức Y Linh thể hiện - ost Trầm Vụn Hương Phai

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Lê (All In Letters)

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN