logo
REVIEW>> TUYẾT TAN XUÂN VỀ
tuyet-tan-xuan-ve
Tìm truyện
Donate

TUYẾT TAN XUÂN VỀ

Độ dài: 51

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 276

Khương Tuyết là Linh Dao trưởng công chúa của Cảnh quốc, là muội muội ruột của tân đế, cũng là nữ nhi duy nhất của tiên đế với tiên hoàng hậu, kiều quý cao ngạo, mắt cao hơn đỉnh, từ trước đến nay luôn chán ghét đám văn nhân cũ kỹ, lúc nào cũng lấy khuôn phép cũ ra để đắn đo.

Hạ quốc cầu hòa đưa tới một người trao đổi, lão thừa tướng nói rằng người này tài năng xuất chúng, một bụng kinh luân. Là hình mẫu nho sĩ đúng chuẩn, cũng là kiểu mà Khương Tuyết ghét nhất.

Ngày hoàng huynh triệu người vào cung, vừa lúc chạm trán Khương Tuyết ở Ngự hoa viên. Nam tử dáng người đĩnh bạt. khắc chế thủ lễ, ánh mắt thanh lãnh, dung mạo tuấn tú. Chàng ôn hòa nho nhã, trường thân ngọc lập, áo bào trắng không chút nếp uốn.

Lúc đó, Khương Tuyết đang cùng phò mã tương lai của nàng trò chuyện với nhau thật vui vẻ, những người có mặt đều thấy nàng chỉ thoáng nhìn qua vị Tam hoàng tử Hạ quốc mới đến kia, chưa từng để vào mắt.

Cứ ngỡ chỉ là một lần gặp gỡ thoảng qua, nào ngờ lúc gặp lại là ở trong cung điện của nàng. Khương Tuyết kéo tay chàng, chặn đường không cho chàng đứng dậy.

Vì quan hệ hòa bình của hai nước, Cảnh quốc hoàng đế đêm khuya cho gọi chàng vào cung để bàn quốc sự. Hạ Tễ Thầm đi rồi mới biết, nội quan không dẫn chàng đến Tư Chính điện, mà là chỗ ở của trưởng công chúa.

Bên trong Dao Quang điện, giai nhân xinh đẹp yêu kiều, dáng người lả lướt ẩn hiện sau màn, trêu chọc lòng người. Khương Tuyết để chân trần xuống giường, chân ngọc không một tiếng động giẫm lên thảm.

Nàng giơ tay kéo lấy ống tay áo của chàng, ánh mắt lộ liễu: “Thiếu phó đại nhân có muốn ở trên công chúa?”

Hạ Tễ Thầm im lặng một lúc lâu, hai lỗ tai đỏ bừng, thấp giọng mang theo ấm ức giả bộ cứng rắn nói:

“Điện hạ còn muốn vứt bỏ ta lần thứ hai sao?”

Lúc ở biên giới, chàng lạnh lùng kiệm lời, như khúc gỗ không hiểu phong tình, Khương Tuyết còn không nỡ vứt bỏ chàng. Lúc này đây, nàng càng không có sức chống cự, lập tức thua không còn một mảnh giáp trước dáng vẻ tủi thân của Hạ Tễ Thầm.

Duyên phận của bọn họ phải kể từ lúc phụ hoàng nàng bạc nhược, vì muốn giữ hòa khí với Hạ quốc mà chọn nàng đi hòa thân. Sau đó là một hồi cung biến, phụ hoàng bị kẻ gian đ ộc hại, hoàng huynh vì lo lắng an toàn của nàng mà đưa nàng ra cung tránh tai họa.

Lúc ấy kinh thành náo động, nàng cùng hộ vệ thất lạc, Khương Tuyết ghi nhớ lời dặn của hoàng huynh, xuôi theo phía Nam đi tìm Trần Vương. Đáng tiếc, nàng bị lạc đường về phía Đông Nam, không cẩn thận liền đi tới chỗ giao biên giới với Hạ quốc.

Cũng chính ở đây, nàng được một Hạ Tễ Thầm cứu giúp. Chàng nói mẫu thân chàng đã sớm qua đời,  phụ mẫu huynh đệ không thích chàng, mặc kệ chàng tự sinh tự diệt ở bên ngoài.

Có lẽ Khương Tuyết bị dáng vẻ tuấn dật phi phàm của chàng mê hoặc, cũng có lẽ bởi vì ở lúc nàng bơ vơ nhất, chàng chìa tay ra trước mặt nàng, cứu nàng khỏi chông gai, liền khiến nàng giống như nữ chính trong thoại bản, muốn lấy thân báo đáp.

Thế nhưng, tính tình chàng cũ kỹ, kiệm lời, khiến Khương Tuyết cảm thấy bất an. Cuối cùng trong một lần cãi vã, nàng giận dỗi bỏ nhà đi, vừa lúc gặp lại hộ vệ của mình. Cứ như thế, nàng bị đưa về kinh đô, cùng chàng tách ra.

Gặp lại đã là ba tháng sau, nàng trở lại làm trưởng công chúa kiều quý, còn chàng bỗng chốc lắc mình thành Tam hoàng tử của Hạ quốc.

Mặc kệ chàng là thư sinh trong núi hay là hoàng tử không được yêu thương, đối với Khương Tuyết, Hạ Tễ Thầm mãi mãi là vị hôn phu mà nàng lựa chọn. Nàng muốn ở bên chàng, cũng chỉ muốn gả cho chàng. Vì thế, nàng cần phải thận trọng từng bước, dọn dẹp mọi chướng ngại để có thể đến bên chàng.

Việc cấp thiết đầu tiên chính là lén lút ra cung gặp chàng giải thích. Thế nhưng, nàng lừa chàng là thật, rời đi không từ mà biệt cũng là thật, không thể trách chàng không tha thứ cho nàng. Chỉ trách thân phận hiện tại của hai người nhạy cảm, nàng không thể giống như khi còn ở làng nhỏ nơi biên giới, mỗi ngày theo phía sau chàng dỗ dành.

Cũng may, hoàng huynh sáng suốt trọng dụng người tài, mặc kệ thân phận như thế nào. Còn người nàng yêu lại là một nam tử xuất chúng. Vì vậy việc chàng trở thành Thái phó cứ như thế thuận nước thành chương. Chỉ cần chàng chuyển vào Đông cung, kế bên Dao Quang điện của nàng, Khương Tuyết chẳng sợ sẽ không thu phục được tên đầu gỗ Hạ Tễ Thầm.

***

Khương Tuyết là đại công chúa được tiên đế yêu thương nhất, thân huynh của nàng lại là tân đế, thân phận cao quý. Nnàng chính là một sự tồn tại không thể trêu vào. Dưới sự dung túng của tiên đế cùng tân đế, dưỡng thành một Khương Tuyết kiều quý, tính cách thẳng thắn, tuyệt đối không quanh co lòng vòng, rạch ròi giữa phải trái đúng sai.

Thế nhưng, trong mắt người ngoài, trưởng công chúa lại trở thành một kẻ chua ngoa, ỷ thế hiếp người, không để ai vào mắt. Mà tất cả những lời đồn thổi này đều là bút tích từ kế hậu của tiên đế. Mẫu hậu của nàng mất sớm, huynh trưởng trẻ tuổi bận rộn không thể chăm sóc nàng, Khương Tuyết còn nằm trong tã lót đã được đưa đến chỗ kế hậu Từ thị.

Lúc tiên hoàng hậu còn sống, Từ thị mọi mặt đều thua kém. Sau này, người c hết rồi, không cách nào so, nhưng nhìn lại nữ nhi của mình, vẫn không thể thắng nổi Khương Tuyết. Kế hậu ghen ghét, lại kiêng kị Thái tử cùng mẫu tộc của tiên hoàng hậu, nên chỉ dám dùng chút thủ đoạn sau lưng để hãm hại nàng.

Khi còn bé nàng đã nghe được một ít lời đồn, cảm thấy không ổn, nhưng không có chứng cứ. Sau lại có nhiều chuyện xảy ra, những nghi vấn trong lòng nàng đã có giải đáp. Ngay cả việc bị lựa chọn đi hòa thân cũng là sự “yêu thương” của vị từ mẫu kia với nàng.

Cung biến năm ấy đã cắt đứt mọi niệm tưởng của nàng về mẫu tử tình thâm, cũng làm cho nàng lười diễn kịch với kế hậu. Dù sao thì, chỉ cần hoàng huynh cùng với Hạ Tễ Thầm yêu thương nàng là đủ rồi.

Đời này, ước nguyện của nàng không nhiều, duy chỉ mong người nàng yêu bình an, cùng nàng bên nhau thiên trường địa cửu.

Nếu Phật tổ không nghe thấy lời cầu nguyện của nàng, vậy thì ước nguyện này hãy để Hạ Tễ Thầm thay nàng thực hiện.

Chàng là đứa con không được phụ thân yêu thương, huynh đệ ganh ghét, trên vai mang theo thù hận. Người ngoài ca tụng chàng là một thư sinh văn nhược, tài hoa hơn người bởi vì bọn họ chưa từng thấy một Hạ Tễ Thầm khoác huyết y, chỉ cần một thanh lợi kiếm liền như Tu la bước ra từ địa ngục.

Trong hai mươi năm cuộc đời ngắn ngủi, chàng luôn lẻ loi độc hành, gian nan cầu sinh, nhẫn nhục phụ trọng, giấu hết mũi nhọn, chỉ để sống sót. Cho dù mấy năm nay, chàng cứu rất nhiều người, cũng càng lúc càng có nhiều người ở bên cạnh, phó thác kỳ vọng vào chàng, nhưng Hạ Tễ Thầm cũng không có ý định đáp lại ước vọng của bọn họ.

Chàng vốn không muốn cùng thế nhân liên lụy quá sâu, chỉ muốn làm theo di nguyện của mẫu thân, bình bình an an sống nốt quãng đời còn lại.

Chàng cho rằng việc đến nơi thôn dã nơi biên giới này đã có thể tránh xa tất cả biến số, lại ở lúc hai mươi hai tuổi gặp phải một kích trí mạng. Cũng ở lúc gian nan nhất của cuộc đời gặp được Khương Tuyết.

Nàng tựa như chú hồ ly xinh đẹp tuyệt sắc, thông minh lanh lợi, ngang ngược xông vào cuộc sống của chàng. Bởi vì có nàng, ở quãng thời gian đau khổ kia chàng mới không trở nên suy sút.

Ba tháng, đủ để chàng bị hồ ly Khương Tuyết mê hoặc đến thần hồn điên đảo, bị nàng buộc vào trong thứ mà thế nhân gọi là ái tình. Nhưng khi chàng quyết định thay đổi, nàng lại rời đi.

Quá khứ không thể trở lại, cũng không thể tìm thấy con đường phía trước, không có nàng, thế giới của chàng bỗng trở nên hỗn loạn lại trống vắng.

Nếu đã như vậy, chỉ còn cách tìm lại nàng, khóa nàng bên người, mãi mãi không để nàng rời xa.

Khi tuyết tan chính là lúc xuân về, nơi khô cằn hoang vu có hoa đâm chồi, nhân gian vừa bằng có nàng trong vòng tay.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quế Viên

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN