logo
REVIEW>> TUỔI CHÚ CÓ HƠI LỚN
tuoi-chu-co-hoi-lon
Tìm truyện
Donate

TUỔI CHÚ CÓ HƠI LỚN

Tác giả:

Húy

Reviewer:

Độ dài: 70

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1557

Một ngày mùa hè năm ấy, anh vô tình muốn đi tìm một nơi yên tĩnh, cô cũng chỉ muốn tránh xa chốn đông người mà lạc lõng, cả hai người cứ thế không hẹn mà lại gặp nhau trong một góc nhỏ.

“We are all searching for someone, that special person who will provide us what’s missing in our lives.” – Trong một khoảnh khắc, họ đã cùng thích nhau, nhưng rồi cùng đặt nhau trong lòng, đong đếm qua từng năm.

Năm năm sau gặp lại, đôi mắt người nọ chạm mắt cô một thoáng, ấy vậy mà cô lại nhớ đến năm mười tám tuổi ấy, những rung động đầu đời tưởng chừng đã bị vùi sâu giờ lại quay về vẹn nguyên.

Tống Hi mang trên mình danh phận là một đứa con ngoài giá thú nhà họ Tống, là kẻ xấu xa đã phá hoại hạnh phúc của một gia đình. Mẹ cô là người thứ ba không biết xấu hổ mà chen chân vào cuộc hôn nhân nhà họ Tống, còn ba cô lại đi ngoại tình, vụng trộm yêu đương, khốn nạn. Rõ ràng họ đều không phải là người tốt, nhưng con gái của hai người đó, lại yêu tôn nghiêm như mạng. Lắm lúc Tống Hi chỉ biết cười khổ tự hỏi bản thân, chẳng biết cái tính ấy lại giống ai nữa.

Cô từng căm hận người mẹ mà cô yêu quý thiết tha, hận bà tại sao lại đi yêu người đàn ông đã có gia đình, để khiến người khác ghét bỏ kể cả sau khi đã ra đi. Cô ghét ba của mình vì ông đã ngoại tình, biến cô thành đứa trẻ bị người đời mỉa mai, phỉ nhổ. Nhưng không có ông, cô không có cái ăn, cái uống, không có nơi để nương tựa.

Cứ thế, Tống Hi lớn lên dưới sự căm hận, chì chiết của người dì Tưởng Mạn, cô liều mạng kiếm tiền, chăm chỉ làm việc, chỉ vì mang nỗi hy vọng có thể thoát khỏi nhà họ Tống. Cho dù có là một đứa con hoang, cô vẫn là một cá thể độc lập, cô vẫn rất cần tôn nghiêm của một người bình thường.

Cũng vì thế mà cô đã gặp lại anh, Nhiếp Dịch. Lần đầu họ gặp nhau là khi cô lên mười tuổi. Nhiếp Dịch của năm hai mươi tuổi, sáng sủa đẹp trai, có cái khí chất sạch sẽ bồng bột của cái tuổi thanh niên, anh cười ôn hòa nhìn cô, khiến cô cảm thấy người ấy rất đáng tin cậy, không có chút ác ý nào.

Đến năm mười tám tuổi gặp lại, cô trốn trong một góc nhỏ để luyện nói tiếng anh, vô tình lại bị anh phát hiện, anh cứ vậy mà dạy cô tập nói. Trái tim non nớt mang đầy tổn thương của Tống Hi vào khoảnh khắc ấy rốt cuộc đã biết thế nào là rung động, nhưng cô bé cũng chỉ có thể âm thầm che giấu đi chút tình cảm vừa mới được ươm mầm ấy.

Năm 23 tuổi, Tống Hi gặp lại anh với thân phận là một cấp dưới ở công ty của anh. Trong lúc ngây người mơ màng, cô theo bản năng gọi anh là “chú nhỏ” như người bạn thân của mình. Mối quan hệ chú cháu của hai người lại thật sự bắt đầu từ đó.

Khoảng thời gian đầu gặp lại nhau, anh không khác gì một bậc trưởng bối, tự đặt bản thân lên hàng cha chú mà dạy dỗ Tống Hi nhiều điều. Dù bực bội, bất mãn với anh nhưng đối với cô, anh lại thật sự là người đầu tiên “lên lớp”, răn dạy, quản cô nhiều như vậy.

Mâu thuẫn xảy ra, trong giây phút bốc đồng, cô thẳng thừng nói với Nhiếp Dịch rằng anh đang quấy rầy cuộc sống của cô. Cô cực kỳ không muốn như vậy, cô chỉ muốn sống một cuộc đời bình thường, an tĩnh, tránh xa những gì liên quan đến nhà họ Tống, trong đó bao gồm cả anh.

Vậy mà trong những thời khắc chật vật nhất, cô luôn bị anh bắt gặp, đổ lỗi cho anh cứ liên tục phải vạch trần vỏ bọc của cô ra. Cho dù anh muốn tốt cho cô nhưng cô lại không thể thản nhiên mà chấp nhận được, bởi vì cô yêu thầm anh. Tống Hi năm 18 tuổi ấy, trong thời khắc cô độc và tự ti, cô gặp được một người chịu vuốt tóc xoa đầu cô, chịu dịu dàng khích lệ cô, thì sự rung động chỉ đến trong tích tắc.

Chính vì Tống Hi yêu thầm anh, vậy nên cô luôn cảm thấy mất tự nhiên khi tiếp xúc với anh. Cô luôn tìm cách tránh né anh trong vô thức, đến nỗi khiến Nhiếp Dịch bực bội mà chất vấn cô mấy bận. Anh hỏi cô sợ anh, chán ghét anh đến như vậy sao? Nhưng vốn dĩ đâu phải như vậy, cô thích anh, rất thích, nhưng lại không dám thích, chính là vì anh quá tốt, tốt đến nỗi cô thấy mình không xứng với anh.

Dùng dằng, mập mờ với nhau lâu như vậy, cuối cùng Nhiếp Dịch đã tự tay xé bỏ bức màn vô hình chắn giữa hai người. Anh tiến thật nhiều bước về phía cô, nhưng cô không đủ can đảm để đối diện mà chỉ có thể chạy trốn. Cô bé chính là một chú ốc sên yếu ớt và mẫn cảm, một khi đã có người chạm vào, cô sẽ ngay lập tức trốn vào cái vỏ của mình.

Có một câu mà người dì Tưởng Mạn đã mắng cô, đó chính là đừng mơ mộng hão huyền. Cô tự biết xuất thân của mình như thế nào, đã từng nhận bao nhiêu ánh mắt khác thường của người ngoài, nhưng cô lại không nỡ để Nhiếp Dịch gồng gánh những áp lực ấy trên vai. Người bình thường cũng đã luôn xét nét về nhân phẩm và xuất thân của đối phương, chứ đừng nói đến người có gia thế hiển hách như anh.

Vậy nhưng Nhiếp Dịch chưa từng để ý, anh sẵn sàng lùi về sau chỉ để chờ cô, chờ cô thích ứng, chờ cô tỉnh ngộ và nhận ra rằng, bản thân cô đã cố chấp đến nhường nào. Anh dạy cho cô học cách dũng cảm, dạy cho cô cách dừng bước như thế nào, xử sự ra sao, làm thế nào để bản thân được thoải mái. Anh là người đầu tiên nói với cô rằng, không cần để ý đến việc người khác phán xét về mẹ của cô như thế nào, chỉ cần biết bà ấy đã tốt với cô, vậy là được rồi.

Anh thì thầm gọi cô là bé cưng, tựa như tiếng sấm giữa bầu trời đêm, thổi bùng lên ngọn lửa từ tận dưới đáy lòng yên ả của cô. Mười mấy năm trước, mẹ của cô nâng cô như vật báu, cho dù là thế nào thì vẫn luôn gọi cô là bé cưng, thậm chí cho đến những ngày mà bà sắp sửa ra đi, bà vẫn cứ mãi gọi cô là bé cưng ơi, bé cưng à, khiến cô khóc đến thảm thiết. Tống Hi chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày, có người thứ hai gọi cô là bé cưng lần nữa.

Trải qua nhiều biến cố, những sự thật bị vùi lấp trong quá khứ cuối cùng cũng được hé lộ. Mẹ của cô thực sự chưa bao giờ là người thứ ba, bà là một người có lòng tự trọng cao đến nhường nào. Ngay khi biết mình đã bị người đàn ông kia phụ bạc, lừa dối, bà đã đưa cô đi thật xa, chăm sóc và yêu thương cô hết lòng. Tận cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay, bà cũng chỉ có một mong ước cho cô được hạnh phúc.

Cuối cùng thì Tống Hi cũng có thể buông bỏ, có thể ngẩng cao đầu mà sánh bước bên người mà cô thật lòng yêu thương. Cô không cần phải mặc cảm, tự ti về xuất thân của mình nữa, chờ đợi cô chính là cánh cổng của nhà họ Nhiếp, vẫn luôn rộng mở đón cô vào, sẵn sàng cho cô một mái ấm thực thụ, một nơi mà cô có thể thuộc về.

Nhiếp Dịch đã bước về phía cô 99 bước, cô chỉ việc quay người lại mở lòng đón nhận anh, dù nghe qua có vẻ đơn giản nhưng đó lại là cả một chặng đường dài đối với cả hai người, đầy khó khăn và thách thức. Thật may mắn vì cuối cùng cả hai đã không bỏ lỡ nhau.

Câu thoại cuối cùng của bộ phim ấy –

“If we can’t find them, we can only pray they find us.”

Người yêu bạn, sẽ không bao giờ ngừng bước về phía bạn.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Min

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN