logo
REVIEW>> TỪNG GỬI TÌNH YÊU NƠI BIỂN NÚI
tung-g-i-tinh-yeu-noi-bien-nui
Tìm truyện
Donate

TỪNG GỬI TÌNH YÊU NƠI BIỂN NÚI

Tác giả:

Lê Trì

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 100

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 256

Lâm Ý thích Chu Gia Dã mười năm.

Năm đầu tiên thích anh, Chu Gia Dã còn là học sinh trung học. Năm ấy, Nam Đài vừa vào hạ, cũng là năm thứ nhất Lâm Ý chuyển đến nơi này. Cách một dãy bàn, anh được rất nhiều bạn học vây quanh, như mặt trời rực rỡ ngoài cửa sổ. Còn cô chỉ là loài động vật nhỏ, nhút nhát trốn trong bóng râm, cố gắng che giấu sự lúng túng khi ngồi nhầm vào chiếc ghế hỏng.

Trong cùng một không gian, nhưng bọn họ lại giống như thuộc về hai thế giới. Vậy mà không biết khi nào, mặt trời nhỏ chiếu đến chỗ cô, phát hiện tình cảnh khó xử của cô, còn giúp cô báo với chủ nhiệm để giải quyết sự xấu hổ này.

Sự việc ngày hôm đó tựa như một chấm nhỏ trong dòng chảy của thời gian. Một khoảng thời gian sau đó, cô và anh không tính là thân, cho dù là bạn cùng lớp, còn cách nhau rất gần, nhưng bọn họ lại chẳng nói chuyện được mấy câu.

Nhưng Chu Gia Dã là chàng trai nổi bật, không những đẹp trai, học giỏi còn chơi bóng rổ rất hay. Vì thế, cô luôn nghe được cái tên của anh từ bạn học. Có những người trời sinh đã như vậy, cho dù không làm gì, cũng khiến người khác phải chú ý. Cho đến một ngày, cô ngoài ý muốn bắt gặp anh sau giờ học, còn được anh nhờ giúp đỡ mang cặp sách ra sân bóng. Đối mặt với Chu Gia Dã, Lâm Ý khó có thể từ chối.

Thế nhưng giây phút mang cặp sách đến sân bóng rổ tìm anh, Lâm Ý có chút hối hận rồi. Cô là một người hướng nội, nhút nhát, đối mặt với đám đông tầng tầng lớp lớp vây xung quanh, Lâm Ý không cách nào mở miệng gọi anh. Chính vào lúc đó, Chu Gia Dã ở giữa đám đông quay đầu lại tìm thấy cô, vẫy tay: “Lâm Ý, ở chỗ này.”

Cách đám đông chen chúc, anh gọi tên cô thật lớn, kéo theo vô số ánh mắt hướng về phía cô. Giây phút đó cô giống như hoàng hôn cuối hạ được lây chút xán lạn từ ánh sáng của anh. Lâm Ý lúc ấy không biết, anh làm thế nào có thể tìm thấy cô giữa biển người, tựa như lễ Giáng Sinh rất nhiều năm sau, cô đứng trong dòng người hâm mộ, giữa vô số ánh sáng rực rỡ từ biển hiệu, anh vẫn có thể phát hiện ra cô.

Rõ ràng chỉ là giúp anh một việc nhỏ, thế nhưng anh lại dùng tất cả nhiệt tình và chân thành đáp lại cô. Chàng trai cõng trên vai ánh sáng, mang đôi mắt lấp lánh nhét vào tay cô một bình nước, lại như gieo xuống vùng đất cằn cỗi trong lòng cô một hạt giống, lặng lẽ nảy mầm.

Vận mệnh chính là một thứ kỳ diệu, từ điểm tiếp xúc đầu tiên, sinh ra vô số những lần tình cờ tiếp theo. Nam Đài là nơi mẹ cô sinh ra, nhưng mẹ cô ghét bỏ nơi nhỏ bé này, cảm thấy việc xuất thân từ nơi này là một vết nhơ, giống như việc sinh ra cô vậy. Bởi vì cô sinh ra chỉ là một đứa con gái, lại không biết cố gắng, không thể giúp bà ấy nở mày nở mặt, danh chính ngôn thuận bước vào Lâm gia. Vì thế, bà ấy vứt bỏ cô ở nơi này, miễn là còn sống, miễn là đến Tết còn có thể trở về Bắc Kinh, ngày thường cũng chẳng quản cô thế nào.

Gần đến cuối năm, Nam Đài có tuyết, dì giúp việc cảm thấy cô không nên ở mãi trong nhà liền khuyên cô ra ngoài chơi. Nhưng Lâm Ý vốn không có nhiều bạn, ra ngoài rồi lại không biết đi đâu. Lần trước ra ngoài cùng bạn, còn tình cờ ghé qua tiệm lẩu nhà Chu Gia Dã.

Nhưng gần Tết Nguyên Đán, nhà nhà sum họp, chỉ có cô lẻ loi một mình, bất giác đã đi đến trước cửa tiệm nhà anh lúc nào không hay. Cô không có can đảm bước vào, vẫn là anh tinh mắt nhìn thấy cô, chạy đến.

Anh là người đầu tiên cùng cô đi khắp phố xá phồn hoa, cùng cô đón năm mới. Đêm đó, đèn hoa nở rộ khắp thành phố, ngàn vạn tia sáng chảy xuống vai anh, gió đêm thổi bay tóc anh, tựa như ngân hà gợn sóng. Đêm đó, có lẽ là ký ức Lâm Ý không bao giờ có thể quên. Cô muốn nói với anh, nếu có một điều ước, vậy cô muốn ước rằng Tết Nguyên Đán sang năm vẫn có thể nhìn thấy anh.

Năm thứ hai quen biết, sau mùa hạ, bọn họ phải chia ban, không còn là bạn cùng lớp. Nhưng có lẽ đêm giao thừa ấy đã kéo gần khoảng cách giữa bọn họ. Bí mật nhỏ của cô bị anh phát hiện, anh không những không cười nhạo, còn chỉ cho cô cách tạo tài khoản trên mạng để đăng bài, còn chúc cô sớm trở thành tác giả nổi tiếng.

Người ở trong bóng đêm lâu lắm, có được chút ấm áp liền tham lam giữ lấy, ngủ quên trong đó. Nhưng rồi có một ngày, hiện thực tàn khốc kéo cô về với thực tại. Anh tự do như ánh mặt trời, còn cô chỉ là một cô hồn dã q uỷ còn quyến luyến nhân gian.

Chỉ cần một chút tác động, vô số những ký ức đau khổ liền tràn về, những lời cười nhạo, chỉ chỏ, đàm luận, những đêm dài bị mẹ nhốt trong phòng kín, những trận đòn roi cùng vô số ngày đêm bị bạo lực lạnh khiến Lâm Ý vốn mong manh như một món đồ sứ liền vỡ tan.

Cô biết Chu Gia Dã ở đó, chỉ cần gọi tên anh, anh nhất định sẽ vì cô mà quay đầu. Nhưng cô ở nơi vực sâu, cách nhân gian rất xa, cô không thể lại nắm lấy đôi tay đã từng cứu cô, kéo anh cùng rơi xuống. Tham luyến nhân gian, chính là tội lỗi của cô.

Năm thứ ba quen biết, cô quyết định ở nhà chữa bệnh, điều chỉnh tâm lý. Những tin nhắn vụn vặt lúc đầu không biết từ khi nào dần mất tích, để lại phía sau những lời nói ngắn ngủi là một khoảng dài im lặng. Có lẽ là bởi vì việc học cuối cấp quá bận rộn, cũng có thể bởi vì sự tự ti của cô khiến cho bọn họ càng thêm xa cách.

Cuối cùng, dù bệnh tình của cô đã ổn định, nhưng Lâm Ý lại để lỡ mất anh. Khi cô quay lại trường, anh đã tới Bắc Kinh học, chỉ để lại cho cô dòng chữ xin lỗi bên trong chú hạc giấy.

Lâm Ý rất muốn tìm anh, muốn nói với anh: Chu Gia Dã không có lỗi, không cần phải xin lỗi cô. Bệnh của cô không phải bởi vì anh mà có, đó chỉ là sự dồn nén quá lâu, tựa như bong bóng đã bơm căng, chạm nhẹ một cái liền phát nổ.

Anh chính là sao băng lấp lánh lướt qua vùng đất khô cằn của cô, chiếu sáng cô, cô không thể bắt được sao băng, cũng không thể khiến sao băng vì cô mà dừng lại. Anh nên đến vũ trụ rộng lớn hơn, còn cô chỉ có thể ở tinh cầu cằn cỗi kia cố gắng bước tiếp.

Lâm Ý hai mươi tuổi, vào một đêm tuyết trắng phủ kín Bắc Kinh, buông bỏ tất cả chấp niệm cùng ràng buộc.

Năm thứ tư quen biết, Lâm Ý bước vào cuộc sống mới. Có lẽ sao băng lướt qua để lại trong sinh mệnh cô quá nhiều dấu vết, vì thế cô một tín đồ trung thành đuổi theo ánh sao băng. Nghe nói Chu Gia Dã chọn học ở Bắc Kinh, cô liền mang theo hết dũng khí, trở lại mảnh đất chứa cả tuổi thơ đau khổ của mình. Nghe nói anh tham gia đóng phim, dù chỉ là một vai phụ, chưa nổi tiếng, có rất ít người hâm mộ, nhưng Lâm Ý lại là fan trung thành nhất.

Lâm Ý từng cho rằng, thời gian dài đằng đẵng sẽ làm cho những người quen thuộc dần trở nên xa cách. Nhưng chỉ đến khi gặp lại Chu Gia Dã, cô mới biết rằng, xuân hạ thu đông chỉ là một khu vườn khiến người ta dễ lạc mất nhau. Thế nhưng chỉ cần cố gắng bước lên một bước, ắt sẽ có thể tìm lại, tựa như sự trùng phùng của bọn họ.

Lại thêm một năm nữa, vẫn là quán lẩu quen thuộc, vẫn là cậu thiếu niên quen thuộc, vẫn là nụ cười của mùa hạ năm nào. Sau ba năm xa cách, rốt cuộc Lâm Ý đã tìm lại được cậu thiếu niên Chu Gia Dã của mình.

So với nhiều năm trước, Chu Gia Dã càng trở nên lóa mắt, trở thành “ngôi sao” của vô vàn người. Còn cô, vẫn là một cô gái hướng nội, nhút nhát, điều dũng cảm nhất có thể làm là đứng trong vô số người ngắm nhìn anh. Thế nhưng, anh vẫn như năm đó, chỉ cần quay đầu, liếc mắt một cái là có thể tìm thấy cô.

Năm thứ sáu, thứ bảy, thứ tám… bọn họ duy trì liên lạc, không những quay lại quỹ đạo ban đầu, thậm chí còn càng thân thiết hơn. Anh trong đoàn, nỗ lực để bản thân ngày càng ưu tú, cô ở trong trường, cố gắng học tập, nỗ lực đối diện với thế giới.

Bóng ma tâm lý lúc còn đi học khiến cô khó có thể giao tiếp, nhưng để tiến về phía trước, Lâm Ý vẫn cố gắng đi thực tập, học cách giả lả nói cười. May mắn là, dù có sợ hãi, có ấm ức vẫn sẽ luôn có một người nguyện ý cùng cô chia sẻ.

Năm thứ chín quen biết, Lâm Ý 22 tuổi lần đầu tiên biết hành động bồng bột, mua vé máy bay đến Tô Thành thăm Chu Gia Dã. Thế nhưng cô lại đi lạc, vẫn là anh tìm thấy cô. Lâm Ý ngồi trong quán cà phê đợi anh một buổi chiều, bắt gặp chú mèo nhỏ mà anh gửi cho cô xem mấy hôm trước. Nghe nói là mèo con hoang bị bắt nạt, vô tình gặp được anh. Mèo nhỏ dễ thương khiến anh mềm lòng, mang cho nó đồ ăn thức uống.

Thế nhưng sự yêu thích của anh lại khiến nó bị những con mèo khác ganh ghét làm tổn thương. Vậy nên anh chỉ chạy khắp nơi tìm người nhận nuôi nó, sau đó đứng từ xa ngắm nhìn nó. Có lẽ, đối với anh, mèo nhỏ cũng như cô. Chu Gia Dã cho rằng sự việc năm đó xảy ra với cô là do anh mà thành, khiến anh không dám lại gần cô.

Lâm Ý muốn nói cô chưa bao giờ trách anh. Vì thế cô gấp một ngôi sao, buộc vào khăn quàng cổ của anh, sau đó nhẹ nhàng nói với anh: “Em sẽ sống thật tốt, sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, sẽ thật dũng cảm. Chu Gia Dã, anh đừng sợ.” Lễ Giáng Sinh năm 15 tuổi, anh tặng cô rất nhiều ngôi sao và hạc giấy, Lâm Ý ở năm 22 tuổi tặng lại cho anh. Dũng khí cô từng mượn từ anh, cũng sẽ trả cho anh.

Năm thứ mười quen biết, Lâm Ý cuối cùng cũng thoát khỏi tinh cầu cô độc, đuổi kịp ngôi sao của mình. Thiếu niên cùng anh quen biết, cùng anh vượt qua thanh xuân, lại muốn cùng anh làm bạn lúc về già. Hạt mầm anh gieo xuống vào mùa hè năm đó, giờ đã đơm hoa, những câu chuyện em viết giờ đã chẳng còn bi thương và cô độc.

“Từng đem tình yêu gửi nơi biển núi, bây giờ đã ở nhân gian.

Một tình yêu trước đó không ai biết, được gửi vào biển người tấp nập, không có hồi âm, cuối cùng hóa thành tuyết dày rơi khắp thế gian.”

_____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Đơm Hoa Kết Trái - Allin Team

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN