logo
REVIEW>> TƯ VÔ TÀ
tu-vo-ta
Tìm truyện
Donate

TƯ VÔ TÀ

Tác giả:

Yên Chi Thủy

Độ dài: 128

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 699

Ở Quỳnh Châu có một nơi gọi là Bồng Lai đảo, ba mặt giáp biển, còn có quỷ lửa bảo vệ, người thường khó có thể ra vào. Ngày đó, Tiêu Diễn phụng hoàng mệnh, tháp tùng Tiêu Bảo Quyến đến Quỳnh Châu tìm cây san hô đỏ về trị bệnh cho hoàng đế.

Bởi vì Tiêu Bảo Quyến uống rượu say, cùng đám vũ cơ nhảy múa, trượt chân ngã xuống biển. Tiêu sứ quân vì cứu giá mà nhảy vào làn nước sâu thẳm, cuối cùng vô tình bị sóng cuốn đến đảo Bồng Lai.

Nơi này cũng giống như tên gọi của nói, là nơi non xanh nước biếc, tán cây già nghiêng bóng che mái đỏ uốn cong. Chủ nhân của Bồng Lai đảo là một cô nương áo trắng, dáng người mảnh khảnh, gương mặt thanh lệ thoát tục, tựa như đóa sen trắng giữa mặt hồ, khiến người ta không dám chạm vào, lại không thể rời mắt. Từ chuỗi vòng san hô đỏ đeo trên cổ tay nàng, Tiêu sứ quân đã đoán ra thân phận của Châu Cơ.

Nàng là nữ nhi của trưởng công chúa Lưu Bá Viện tiền triều, mang trong mình huyết thống cao quý, giờ lại ẩn cư ở nơi đảo hoang xa vắng này. Nàng mang mệnh phượng hoàng, vốn nên đậu trên cây ngô đồng, mà chàng, ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy nàng, đã muốn trở thành cây ngô đồng ấy.

Thế là, mặt ngoài Tiêu sứ quân dùng một khúc cao sơn lưu thủy để từ biệt nàng, nhưng sau lưng lại giật dây Tiêu Bảo Quyến đi quyến rũ muội muội mà nàng yêu thương nhất, còn ngấm ngầm chỉ điểm Tiêu Bảo Quyến tặng Ngọc Nô vòng ngọc chứa độc trùng, khiến nàng ta lâm bệnh nặng. Cuối cùng, Châu Cơ không còn cách nào, vì cứu Ngọc Nô mà phải rời khỏi nơi nàng sinh ra, bước lên con đường mờ mịt đầy chông gai phía trước.

*

“Tâm là Phật

Phật là tâm

Bỏ vọng tâm

Tìm chân chính

Giống như người tìm bóng quên gương.

Nào có biết bóng từ trong gương mà ra,

Nào có biết cái vọng dẫn đến từ trong cái thực.

Cái vọng đến thì chẳng thực cũng chẳng hư,

Cái gương tiếp nhận không tà cũng không chính.

Không có tội

Không có phúc

Lẫn cả hạt trai và ngọc trắng.

Ngọc thì có vết mà hạt trai thì có tỳ,

Còn “tính” thì không đỏ cũng không xanh”.

(Trích “Phật tâm ca” - Tuyển tập thơ Lý Trần)

*

Là ngọc thì luôn có vết, là trai thì ắt có tỳ, chỉ cần lòng còn dục niệm, ắt không thể vô tà. Mẫu thân nàng sinh ở Kiến Khang, sau này dù phải rời đi, nhưng trong lòng bà vẫn luôn nhớ về cố hương. Nhưng Châu Cơ thì khác, nàng sinh ở Bồng Lai, nơi thanh u đó mới là cố hương của nàng. Kiến Khang phồn hoa náo nhiệt, nhưng cũng mang theo quá nhiều dục niệm, chất thành tầng cao, biến nàng thành một chú chim bị nhốt trong lồng giam của những bức tường cao, là chú cá bị kẹt trong lòng sông Hoài Thủy.

Nàng, đã không thể trở về cố hương nữa, cũng đã chẳng thể mang theo một lòng tư vô tà như lúc ban đầu.

Bởi vì..

Nàng ích kỷ muốn bảo vệ muội muội, chỉ có thể từng bước tính toán, trợ kẻ ngu muội, tàn bạo Tiêu Bảo Quyến lên làm vua.

Nàng tham luyến tình cảm gia đình, mềm lòng để kẻ có lòng tham từng bước lần tới, rốt cuộc vẫn khiến bản thân bị cuốn vào cuộc chiến tranh quyền đoạt thế, còn liên lụy đến tính mạng Xuân Nương.

Nàng yêu nhầm người, trao niềm tin nhầm chỗ, cứ ngỡ lang quân tâm đầu ý hợp, có thể đầu ấp tay kề, có thể bạc đầu giai lão, nào ngờ đâu, nàng cũng chỉ là một con cờ trong ván cờ định sẵn của chàng.

Trong Ván cờ tương tư này, Châu Cơ thua bởi một chữ tình. Nhưng Tiêu Diễn lại chẳng phải người chiến thắng.

Bởi chính chàng cũng bại bởi chữ tình này.

Chỉ trách người sinh ta đã lão, chỉ trách gặp nhau quá muộn, chàng tự ti lại không thể ngăn nổi ánh mắt hướng về nàng. Lòng chàng mang dục niệm, muốn giữ nàng cạnh bên, muốn độc chiếm nàng cho riêng mình, muốn cùng nàng làm đôi chim liền cánh.

Thế nhưng, thời thế cùng vận mệnh tạo ra quá nhiều ngăn cách. Tâm tư cùng ái niệm của hai người cũng chẳng chung đường. Cảm tình của chàng chứa quá nhiều toan tính, chàng không thể vì đại nghiệp mà đánh đổi tất cả vì nàng. Còn nàng, lại chẳng thể dối lòng để cam tâm tình nguyện làm một con rối trong ván cờ của chàng.

Vì thế nàng dùng một chiêu gậy ông đập lưng ông, thành toàn cho giấc mộng đế vương của chàng, nhưng vào giây phút chàng bước lên ngôi cửu ngũ, cũng là lúc nàng chính tay cắt đi đoạn dây tơ hồng của hai người.

Kiến Khang trăm năm vẫn phồn hoa thịnh thế, nhưng người qua muôn kiếp lại chẳng thể gặp nhau. Vòng tròn duyên phận, đưa nàng từ Bồng Lai đảo xa xôi, vượt qua muôn vàn sóng dữ, đến Kiến Khang gió tanh mưa máu. Bờ sông Hoài chôn quá nhiều oán niệm, hoa tử đằng ở Ung Châu giấu quá nhiều âu sầu, hoa có thể lại nở, nhưng người đã không thể trở về lúc ban đầu.

Ở bên chàng, là từng bước đạp lên xương trắng, máu đỏ nhuộm gót hồng, dục vọng tô môi đỏ. Nàng muốn bảo vệ bản tâm trong sáng lúc ban đầu, muốn làm bạn với vầng trăng lạnh treo trên biển Bồng Lai.

Kể từ đó, trăng sao cùng tắt, tách biệt đôi nơi, biệt lai vô dạng.

Nguyện tháng năm đã qua chỉ là huyễn mộng.

Nguyện cho tâm tư vô tà.

Nguyện cho hoa lê nhuộm trắng mái đầu.

Nguyện cho đôi ta không bao giờ gặp lại.

____

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN