logo
REVIEW>> TỪ BI ĐIỆN
tu-bi-dien
Tìm truyện
Donate

TỪ BI ĐIỆN

Tác giả:

Vưu Tứ Tỷ

Reviewer:

AI_ALLIN

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 106

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1135

“Cuộc đời Lương Ngộ có ba chấp niệm: Quyền lực vô thượng, phú quý vô biên và xá muội Nguyệt Hồi”.

Lương Ngộ tên thật là Lương Nhật Bùi, vốn là con nhà tri phủ hàm tứ phẩm, gia đình hạnh phúc. Mãi đến năm hắn lên tám phụ mẫu mới sinh thêm tiểu muội Nguyệt Hồi. Nhật Bùi - Nguyệt Hồi, mặt trăng ôm lấy mặt trời, quấn quýt, chở che không rời. Nào ngờ gia đình bị kẻ gian hãm hại, một đêm diệt vong. Hắn ôm tiểu muội đi trốn rồi lạc nhau giữa đường, bắt đầu 11 năm xa cách đầy biến động.

Họ từng bên nhau như hình với bóng, lại rẽ ngang giữa chừng. Hai số phận bỗng chốc thay đổi đến không thể hình dung. Tiểu muội Nguyệt Hồi lang bạt nơi đầu đường xó chợ, làm đủ mọi việc vụn vặt để mưu sinh. Nhưng bù lại, nàng không khốn khổ đến hèn kém mà luôn lạc quan, tươi sáng.

Mà đối lập lại với tất cả của Nguyệt Hồi, lại chính là của Nhật Bùi. Hắn đổi tên thành Lương Ngộ, ôm trong lòng mối thù diệt gia, thu hết vào trong những tài hoa văn nhã, chấp nhận tịnh thân vào cung nương nhờ Ti Lễ Giám. Từ nô tài phủ phục khom lưng dưới bùn lầy cho chủ tử bước lên ngựa, hắn từng bước từng bước trèo lên những nấc thang quyền lực rồi cuối cùng trở thành người đứng đầu Ti Lễ Giám và Đông xưởng, một tay che trời, quyền lực vô hạn.

Đối với hắn mà nói, không có gì quan trọng hơn quyền lực. Quyền lực cho hắn tự tôn, để quên đi những phẫn uất từng giẫm đạp thể xác và tâm hồn hắn. Quyền lực giúp hắn trộm quên đi những tội ác mà mình gây ra. Nhưng, dù đã quen với việc thành tựu có được là đánh đổi từ máu tươi thấm đẫm trên hai bàn tay, và hàng vạn xác người mà hắn giẫm dưới chân, lòng hắn vẫn không thể thanh thản.

Bởi vì, vĩnh viễn hắn vẫn không thể quên được tội ác đầu tiên đã làm và bởi vì, hắn vẫn không sao quên được tiểu muội Nguyệt Hồi bị lạc mất năm nào.

Ở tuổi 26, khi hắn trả xong mối thù g iết phụ mẫu, khi gần như đạt được tất cả mọi thứ danh vọng và tiền tài, ông trời lại tiếp tục chiếu cố khi cho hắn tìm lại được Nguyệt Hồi.

Vì cơ duyên và tài năng học được từ chốn dân gian, Nguyệt Hồi lại được hắn cất nhắc đến bên cạnh Hoàng đế Đại Nghiệp và trở thành hồng nhan tri kỷ bên cạnh Thiên tử.

Từ đó, mối nhân duyên mơ hồ giữa Hoàng đế Mộ Dung Thâm - Nguyệt Hồi và Lương Ngộ bắt đầu.

Mộ Dung Thâm không phải là Thiên tử được nhận định ngay từ buổi ban đầu. Nhưng hắn lại may mắn có được Lương Ngộ ở bên cạnh từ thời niên thiếu. Đối với hắn, Lương Ngộ trước khi là thần, thì đã từng là bạn, là thầy. Con đường đến ngôi vị của hắn được Lương Ngộ trải thảm. Ngoài Lương Ngộ, hắn vốn không có bạn.

Nhưng cũng chính vì thế, Nguyệt Hồi như một đóa hoa đồng nội mà hắn chưa bao giờ thấy. Nàng như hơi thở thanh xuân mà hắn muốn đắm chìm quên đi thế sự. Nàng là tham luyến của hắn với tuổi trẻ. Bên cạnh nàng, hắn có thể sống đúng với tuổi thật của mình. Nàng là đôi chân, là đôi mắt, là đôi tai của hắn. Những nơi hắn có thể, nàng mang hắn tới. Những nơi không thể đến, nàng kể hắn nghe.

Nguyệt Hồi là mối tình đầu trong trẻo của hắn.

Hắn thực tâm yêu nàng, nhưng lại không thể đường đường chính chính cưới nàng làm hậu. Hắn chỉ có thể cầm tay nàng, hứa sắc phong nàng làm Quý phi, trọn đời sủng ái.

Hắn yêu nàng, là thật. Nhưng phần đề phòng và toan tính vẫn không hề lơi lỏng. Hắn hứa phong nàng làm Quý phi, lại không hẳn xuất phát từ tình yêu. Điều quan trọng hơn cả là dùng ngôi vị này để kìm hãm Lương Ngộ.

Nguyệt Hồi thích Mộ Dung Thâm. Điều đó không thể chối cãi. Hắn thân là Hoàng Đế lại đứng ngóng nàng ở cửa cung; dưới trời đông rét căm căm, hắn chỉ nàng viết tên hắn trên nền tuyết; cùng nàng ăn những món ăn đường phố. Dẹp bỏ dáng vẻ uy quyền, hắn cười rộ lên như tia nắng ban mai ấm áp, hoàn toàn đối lập với vẻ thâm trầm của ca ca. Vì thế, từng có lúc, đối với nàng, hắn tựa như tình đầu.

Nhưng Nguyệt Hồi chưa bao giờ đơn thuần. Mười một năm sống đầu đường xó chợ làm nàng cũng hiểu rằng ở bất kỳ đâu, bên cạnh bất kỳ ai đều không thể tránh khỏi những toan tính. Vì thế, nàng không đặt trọn tâm tư lên người hắn. Nàng từng buồn khi hắn lập hậu, nàng từng nghĩ sẽ trốn một chỗ khóc vào ngày đại hôn của hắn.

Nhưng hoá ra sau thoáng buồn, nàng không hề khóc. Nàng cũng không cảm thấy khổ sở khi tưởng tượng đến thời khắc hắn vén khăn điều cho Hoàng hậu, cũng chỉ khó chịu một chút khi biết hắn thất hứa, sắc phong người con gái khác làm Quý phi.

Vậy mà, nàng lại đố kỵ, lại khổ sở khi biết những mỹ nữ trong cung mặc kệ ca ca nàng là thái giám, vẫn theo đuổi như hổ rình mồi. Nàng lại giận dỗi khi phát hiện Hoàng hậu mắt đưa mày lại với ca ca. Trách nàng ham mê nhan sắc. Trách ca ca nàng quá đẹp. Thậm chí, nàng vốn từng nghĩ, “khiếm khuyết thân thể thì đã sao? Nhan sắc của ca ca nàng, nhìn một đời cũng đủ”.

Nhưng ca ca nàng, có lẽ do phần khiếm khuyết thân thể làm tổn thương tâm hồn. đôi lúc lại nói gần nói xa.

“Nếu muội không có ca ca thì sao?”

“Có lẽ chúng ta thật sự không phải người nhà?”

Từng lời, từng câu ấy cứ giày vò và đâm nát trái tim nàng. Một đời cực khổ bữa đói bữa no, rốt cuộc nàng tìm được nhà. Nàng biết mình đến từ đâu, biết mình có thể dựa vào ai? Có khi nào mọi thứ chỉ là hiểu lầm? Nàng thật sự không phải Nguyệt Hồi mà ca ca tìm kiếm? Những ấm áp thời gian qua có khi nào chỉ là thứ nàng trộm được. Và giờ đây lại phải giao về tay người khác? Rồi một mai, mọi thứ trước mặt đều vỡ tan như bọt nước...

Thật, họ không phải huynh muội ruột. Rốt cuộc, giữa lúc ngỡ như cuộc đời viên mãn, hắn phát hiện ra, mình vốn được cha mẹ nhận về nuôi. Nguyệt Hồi họ Lương, còn hắn không phải. Tình huynh muội, vốn cũng như cái họ kia. Là hắn trộm được.

Lương Ngộ từng đau khổ, từng vẫy vùng khi biết mình chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi được nhà họ Lương thu nhận. Hắn từng nuối tiếc khi phát hiện Nguyệt Hồi hoá ra không phải tiểu muội của mình. Và hắn càng hoảng hốt hơn nữa khi phát hiện những ích kỷ, bá đạo trước nay hắn bày ra trước mặt Nguyệt Hồi hoá ra còn có một tầng nghĩa nữa. Hắn yêu nàng!

Mười một năm trước, hắn phụ sự cậy trông của cha mẹ, đánh rơi mất nàng.

Mười một năm sau, hắn phụ công dưỡng dục của cha mẹ, có ý đồ xấu với chính tiểu muội Nguyệt Hồi.

Hắn điên cuồng trong mặc cảm, trong đấu tranh nội tâm. Hắn nhiều lần khắc chế, nhiều lần đè nén dục vọng, tâm ma để bảo toàn sợi dây tình cảm huynh muội mỏng manh mà hắn trộm được ấy.

Chỉ là… không ngờ, sợi tình cảm ấy lại là dây cung đã kéo căng, chờ buông tay…

Và rồi, sự ích kỷ làm hắn buông tay…

Trên con thuyền xuôi về Nam, giữa trận bão càn quét, hắn ôm nàng vào lòng, chở che nàng khỏi mắt bão. Nụ hôn của hắn, từ nhẹ nhàng lưu luyến bỗng chốc trở nên dữ dội và trầm mê.

Nụ hôn ấy, là thiên đường của hắn sau bao nhiêu đêm dài lạc lối ở cõi c hết. Nhưng với nàng, dù trong vòng tay hắn, ấm áp như chính cái tên Nhật Bùi, lại là địa ngục trần gian. Bao lần từng trộm ngắm nhìn hắn, bao lần tơ tưởng đến gương mặt có thể nhìn cả đời. Vậy mà, đến lúc môi kề môi, nàng mới biết, luân thường đạo lý hóa ra lại nặng đến như thế. Làm sao có thể...

Nội tâm nàng vụn vỡ… theo từng mảnh thuyền bị cơn bão tàn phá…

Họ phải đối diện tình cảnh này như thế nào? Trái tim Nguyệt Hồi thực sự trao về ai? Lương Ngộ của năm 26 tuổi đã không còn là Nhật Bùi của ngày xưa. Liệu một linh hồn sứt sẹo có xứng đáng với Nguyệt Hồi? Bão đến, bốc đồng dâng cao. Rồi khi cơn bão đi qua, còn lại điều gì đang chờ đợi?

Nhật Bùi - Nguyệt Hồi, mặt trăng và mặt trời, liệu có thể ở bên nhau sao? Trăng tàn, mặt trời ló dạng. Mà mặt trời khuất núi, mới là lúc trăng lên…

“Từ Bi Điện” kể về cuộc sống, về những con người ở chốn cung điện nguy nga, ngày nói chuyện cơ nghiệp, trong bóng tối toan tính, mưu cầu. Quyền lực và tình cảm như một dòng xoáy cuốn họ quyện chặt vào nhau, không lối thoát, cũng không có đường lùi. Giữa những con người ấy, ai là người tốt, ai lại là kẻ xấu?

Đều tốt, mà cũng đều xấu.

Trong lòng họ có phật, trên tay là chuỗi bồ đề, đầu bút tuôn trào kinh thư, lễ giáo. Nhưng tất cả cũng chỉ là sự xoa dịu và ủi an cho những linh hồn đã sứt sẹo không thể vãn hồi…

Từ bi, họ không có. Nhưng những thương tổn mà họ tải trên vai, xứng đáng nhận về một cái nhìn bao dung và thấu hiểu.

Diễn tiến câu chuyện được sắp xếp một cách hợp lý và chặt chẽ tạo nên sức hấp dẫn làm người đọc không thể rời mắt. Truyện bắt đầu bằng một màn báo thù rửa hận và kết thúc bằng một sự chuyển giao quyền lực, cũng mập mờ và khó đoán như chính những con người trong truyện.

Sau cơn mưa, trời lại sáng. Chỉ là, ai có thể biết được, điều gì sẽ đến cùng cơn mưa?

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Trà Xanh Team

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN