Tác giả:
Thất Bảo Tô
Reviewer:
AI_Anh Đào
Designer:
AI_Lâm
Độ dài: 83
Tình trạng: Hoàn edit
Lượt xem: 1685
Ban đầu, Chu Mịch cứ tưởng rằng Trương Liễm chỉ là một đoạn nhạc đệm trong thế giới nhỏ bé của cô.
Mỗi lần gặp anh, cô ngỡ như mình đang bước vào một câu chuyện cổ tích. Cô là cô nàng nữ chính phản nghịch, có thể làm mặt quỷ với gương thần, có thể vắt chân ngúng nguẩy trên chiếc xe ngựa bí ngô. Còn anh là chàng hoàng tử điển trai, dù cho cô có nũng nịu ra sao vẫn yêu cô nồng nàn sâu đậm.
Song đến khi trời sáng, thế giới diệu kỳ ấy bỗng biến mất đi, chàng hoàng tử sẽ cúi chào trao cho cô nụ hôn tạm biệt.
Nhưng thế gian vốn nhiều điều bất ngờ, lại chẳng thể ngờ rằng sau này anh lại biến thành một tác phẩm “văn học hiện thực” trong cuộc đời cô.
Cuộc sống của họ từ hai đường thẳng song song dần dần đan xen vào nhau. Trải qua biết bao ngã rẽ, cuối cùng hai đường thẳng ấy đã tìm thấy chốn dừng chân của đời mình…
…
Mọi chuyện bắt đầu kể từ ngày Chu Mịch thất tình.
Hôm đó cô ngồi trong quán rượu, vô tình quen biết Trương Liễm. Cô buồn vui lẫn lộn trong men say, ban đầu khóc lóc kể khổ rồi chẳng hiểu sao lại triền miên cùng anh. Trương Liễm cũng chẳng có ý định từ chối người đẹp trong tay, anh tựa như một nghệ sĩ dương cầm tuyệt hảo, từ từ dẫn dắt cô tấu lên khúc nhạc du dương nhất trong đêm dài.
Và rồi từ hôm đó, hai người bắt đầu duy trì mối quan hệ như có như không kia. Họ ăn ý không làm phiền đối phương, không hỏi han về thông tin của nhau, chỉ gặp mặt nhau ở khách sạn đã hẹn trước, hơn nữa chỉ cùng nhau trao đổi số điện thoại.
Cứ ngỡ rằng niềm vui sau khi trời tối này sẽ kéo dài rất lâu, nhưng dường như ông trời đang cố tình trêu ngươi cả hai, ác ý đưa bọn họ từ giấc ngủ sâu trở về thế giới thực tại.
Chu Mịch nhận được offer của công ty Austar mà cô hằng ao ước bấy lâu. Trùng hợp thay, Trương Liễm lại là sếp lớn tại đó.
Thì ra, hoàng tử trong mắt cô căn bản không phải là một chàng hoàng tử.
Mà là quốc vương cao quý nắm quyền hành trong tay.
“Ngày đầu tiên đi làm phát hiện ra boss của công ty là bạn giường của mình thì làm thế nào???”. Sau một khoảng thời gian vô cùng đắn đo rối rắm, Chu Mịch mới đưa ra được quyết định vẫn ở lại công ty, phấn đấu trở thành một nhân viên “ba tốt”.
Thế nhưng, ngay khi cô vừa học cách chấp nhận thực tại, bằng lòng khép lại câu chuyện cổ tích vào những đêm tuyệt vời kia, thì ông trời lại “tặng” cho cô thêm một điều bất ngờ nữa.
Cô “trúng thưởng” rồi! Đứa bé là con của anh!
Một người đang còn rất trẻ, sự nghiệp chỉ vừa mới bắt đầu như cô không thể nào có con trong lúc này. Những tưởng chỉ cần giải quyết xong đứa bé thì bọn họ sẽ đường ai nấy đi, trở thành mối quan hệ cấp trên cấp dưới quang minh chính đại. Nào ngờ hết chuyện này đến chuyện khác cứ dồn dập xảy ra, khiến họ bất đắc dĩ bị buộc chung trên chiếc thuyền châu chấu.
Từ người dưng họ trở thành người một nhà, vì cả hai gia đình đã phát hiện ra “chuyện động trời” này mà họ đành phải đồng ý với ba mẹ trong vòng ba tháng sẽ sống chung với nhau.
Đương nhiên, “sống thử để bồi dưỡng tình cảm” chỉ là lớp ngụy trang. Anh không thích hôn nhân, mà cô cũng chẳng ưa nổi sự gò bó. Họ dự định sẽ sống chung với nhau như bạn bè cùng nhà, bình thường ai làm việc nấy, sau ba tháng sẽ đường ai nấy đi.
Nhưng Chu Mịch nhận ra, mình càng ngày càng không ổn rồi.
Cảm giác Trương Liễm đem lại cho cô rất kỳ lạ. Trước mặt anh cô có thể trở thành một Chu Mịch chân thật nhất không chút e dè. Anh luôn mang đến cho cô cảm giác đáng tin cậy, song lại “nguy hiểm” và quyến rũ đến độ cô không thể nào khống chế. Anh dịu dàng chín chắn cẩn trọng, cho cô cảm giác rung động khó quên.
Vậy nên, cuối tháng đầu tiên kể từ khi chuyển đến sống cùng anh, Chu Mịch đã làm trái lời thề “không qua lại, không quen thân, hết ba tháng là giải quyết dứt khoát” mà mình từng liến thoắng nói ra, bắt đầu chân chính sống chung với Trương Liễm.
Họ ở bên nhau mỗi khi màn đêm buông xuống, lao vào nhau như những con thiêu thân, quấn lấy nhau như hình với bóng. Nhưng mỗi khi trời sáng họ lại như hai con người xa lạ, chưa từng bước vào cuộc sống của đối phương.
Song những điều đó lại không ảnh hưởng chút nào đến tâm trạng của Chu Mịch. Ba tháng trôi qua cô lại càng khắc ghi hình bóng người đàn ông này vào sâu trong tâm trí. Một ngày đẹp trời nọ anh đeo chiếc nhẫn cô tặng vào công ty, khiến cô tưởng rằng tình cảm mình chôn giấu bấy lâu nay đã được đáp lại, nào ngờ thực tế lại dội cho cô một gáo nước lạnh lẽo vô cùng.
Anh vẫn là anh, một quốc vương cao cao tại thượng, một người thoạt nhìn dịu dàng nhưng lại như gần như xa. Anh vẫn bài xích hôn nhân y như trước, chỉ muốn một mối quan hệ không rõ ràng với cô.
Và cuối cùng, cô đã lựa chọn rời xa anh, rời khỏi câu chuyện cổ tích bấy lâu nay cô tự mình thêu dệt, xông ra khỏi ảo ảnh tuy hoa lệ nhưng lại trống rỗng này.
…
Kể từ ngày Chu Mịch rời khỏi thế giới của Trương Liễm, trái tim anh tựa như có thêm một lỗ hổng. Dù anh dặn lòng mình phải quên đi quá khứ, nhưng lại chẳng thể cầm lòng mà cứ nhớ đến cô.
Sau lần thất bại trong mối tình cũ, Trương Liễm luôn quan niệm hôn nhân chính là mồ chôn tình yêu. Hôn nhân trong mắt anh không còn là trang bìa tối cao, nó trở thành lá bùa màu xám, thích hợp để phong ấn suốt đời suốt kiếp.
Nhưng Chu Mịch bước vào đời anh, khiến anh dần nhận ra dường như mọi thứ chẳng còn quan trọng đến vậy nữa. Nhìn cô vui bên tình mới mà con tim anh nhói đau, ao ước giá như có thể ở bên cô ngay lúc này.
Rồi một ngày anh biết tin Chu Mịch và bạn trai mới đã đường ai nấy đi. Trước đây vì anh không đủ kiên định, không đủ dũng cảm nên đã đánh mất cô. Bây giờ anh đã hiểu rõ lòng mình rồi, liệu anh và cô có thể quay lại được như lúc trước?
…
“Truyện cổ tích dung tục” không phải là một câu chuyện hường phấn, một mối tình ngọt ngào như bao câu chuyện sủng ngọt bạn từng đọc qua. Đây là câu chuyện giữa hai mảnh ghép không hoàn hảo, cuộc tình của họ cũng trải qua nhiều khó khăn, có chông gai, có lạc lối nhưng nhờ đó họ nhận ra mình yêu đối phương đến nhường nào.
Có thể một vài tình tiết trong truyện sẽ khiến bạn không thích, nhưng hiện thực mà, đời vốn không như là mơ. Chu Mịch và Trương Liễm cũng như những người bình thường trong cuộc sống chúng ta, không phải là lọ lem và hoàng tử trong thế giới ảo ảnh, mà là những nhân vật trong một câu chuyện cổ tích dung tục đời thường.
“Họ đã từng là trang sách không trọn vẹn, đã từng mờ mịt khắp nơi, nản lòng sa sút vì phần câu chữ bị thất lạc ấy.”
“Có lẽ là dung tục, có lẽ là cổ tích, chỉ cần cây bút lông ấy vẫn còn trong tay, đằng sau happy ending thuộc về chính họ, câu chuyện vẫn sẽ được viết tiếp.”
_____
“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: The Atlamtis
*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết
BÌNH LUẬN
THÔNG TIN
Công ty TNHH thương mại dịch vụ truyền thông đa phương tiện Allin
Địa chỉ: 15/2 Nguyễn Đình Chiểu, Phường 4, Phú Nhuận, Thành phố Hồ Chí Minh, Việt Nam
LIÊN HỆ
Email: [email protected]
@copyright 2022.
Allin ltd. All rights reserved