logo
REVIEW>> TRỤY LẠC
truy-lac
Tìm truyện
Donate

TRỤY LẠC

Tác giả:

Điềm Thố Ngư

Reviewer:

AI_Anh Đào

Độ dài: 83

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 12630

“Sẽ có người yêu em bất cứ lúc nào, bất kể em có dáng vẻ ra sao.”

“Luôn yêu em lúc sắc màu rực rỡ, cũng yêu em khi nước bùn đầy mình.”

Điều khiến bạn hối hận nhất trên đời là gì?

Đối với Chu Vãn, điều khiến cô hối hận nhất chính là đã từng lợi dụng chàng trai tốt như Lục Tây Kiêu - một người yêu cô còn hơn cả mạng sống.

Quay ngược thời gian trở về quá khứ, lúc Chu Vãn và Lục Tây Kiêu vẫn đang còn là học sinh cấp ba. Anh lãng tử lông bông, cô con ngoan trò giỏi. Bọn họ tựa như hai đường thẳng song song cách biệt, chẳng thể nào chạm được đến nhau.

Thế nhưng, vận mệnh lại trớ trêu đẩy hai con người khác nhau cùng lên chung trên một con thuyền số phận. Chu Vãn là con riêng của bạn gái cha Lục Tây Kiêu - người đàn bà đã bỏ rơi cô, đẩy gia đình cô rơi vào ngõ cụt, một mình độc hưởng cuộc sống xa hoa.

Chu Vãn hận mẹ mình đến thấu xương, không nhìn nổi bà ta sống tốt đẹp an nhàn. Cô chỉ mong người đàn bà ác độc ấy rơi vào hoàn cảnh khó khăn giống mình, muốn phá hoại cuộc đời hạnh phúc mà bà ta đang tận hưởng.

Và thế là, cô từng bước tiếp cận Lục Tây Kiêu, với niềm hy vọng rằng chỉ cần cả hai ở bên nhau, bà ta sẽ không thể tiếp tục sống cuộc sống vinh hoa phú quý.

Sau đó cô sẽ rời khỏi anh, không một lời từ biệt.

“Chuyện này cứ như vậy mà chìm vào biển rộng, trở thành một bí mật chỉ có cô và Quách Tương Lăng biết, mãi mãi không có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời.”

Lục Tây Kiêu là chàng trai hư hỏng tùy tiện, thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo, là một tảng băng đa tình.

Cứ tưởng rằng anh quen Chu Vãn chỉ là hứng thú nhất thời, cũng sẽ có ngày anh chán nản rồi nói lời chia tay. Nhưng không hiểu tại sao mọi chuyện càng lúc càng lệch ra khỏi quỹ đạo, dường như Lục Tây Kiêu cũng dần hãm sâu vào lưới tình không lối thoát.

Anh nói cho cô biết chuyện đau lòng của mẹ anh, chuyện vì sao anh sợ độ cao.

Anh nói với cô: “Chu Vãn, xấu xa cũng không sao, dù sao cũng có một người yêu cậu như vậy.”

Anh còn nói với cô rằng: “Chu Vãn, sau này năm mới hằng năm, đều trải qua với anh đi.”

Anh là người hùng che chở cho cô, cứu cô thoát khỏi vô vàn biển lửa, tiếp thêm cho cô niềm tin và hy vọng sau khi bà nội mất đi.

Anh biết bí mật tăm tối của cô, nhưng lại bất đắc dĩ thỏa hiệp diễn kịch cùng cô, chưa bao giờ vạch trần.

Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?

Tại sao càng ngày cô càng thích anh, muốn ở bên anh nhiều hơn, không nỡ lòng nào rời xa anh?

Chàng trai của cô phóng khoáng tùy tiện, đường hoàng vô tư, dám yêu dám hận, chân thành đến cùng. Anh cà lơ phất phơ là thật, anh cô đơn yếu ớt là thật, sự lạnh lùng xa cách của anh là thật, anh lẻ loi, gan dạ và thiện lương cũng là thật. Anh tựa như cơn mưa rào mùa hạ, xối ướt đẫm con người khô cằn của cô.

Anh tốt như vậy, cô càng cảm thấy mình không xứng với anh. Từ lúc vừa mới bắt đầu cô đã không chân thành, mang theo mục đích xấu xa tiếp cận anh. Dù cho cô đã từng xé lồng ngực ra, nâng trái tim máu chảy đầm đìa, dùng tình cảm chân thành đối đãi với Lục Tây Kiêu, nhưng cũng không thể thay đổi sự thật rằng cô đã từng lừa gạt và dối trá.

Mà chuyện cô và anh ở bên nhau, sau này sẽ khiến cả hai bị gia đình lẫn người đời chỉ trích, họ sẽ dùng những lời lẽ thô tục để chửi rủa, vấy bẩn anh.

Có lẽ, cả hai chỉ có thể cùng nhau đi đến đây thôi…

Chàng trai của cô vốn nên sạch sẽ, thẳng thắn và chân thành.

“Đừng quay đầu, Lục Tây Kiêu.”

“Sau này, anh phải sống thật tốt, giống như em nói ngày hôm đó, anh phải nhìn trời đất bao la, đi đến tiền đồ tươi sáng, ngày ngày vui vẻ, tháng tháng bình an, anh có thể hận em, cũng có thể quên em.”

“Chúng ta chia tay đi.”

Cứ tưởng rằng lời chia tay kia chính là dấu chấm hết cho mối tình trái ngang của hai người họ. Nào ai ngờ được vài năm sau, trong thành phố rộng lớn đến mức không nhìn thấy điểm đầu, giữa dòng người tấp nập vội vã, Chu Vãn lại gặp được Lục Tây Kiêu.

Bây giờ anh đã là tổng giám đốc Lục tiền đồ rộng mở, tương lai huy hoàng, còn cô lại là một kẻ vừa mới thất nghiệp, còn vừa bị đuổi khỏi phòng trọ không có nơi để về.

Lúc trước cô nhẫn tâm bỏ đi, để lại anh một mình cô độc chống chọi với thế gian. Anh nỗ lực học tập, gặt hái được thành tựu, trở thành một người vững vàng như hiện tại. Nhưng duy chỉ có Chu Vãn là tâm bệnh duy nhất anh không thể chữa lành. Anh hận cô nhiều, nhưng lại không nỡ xa cô.

“Chu Vãn, bởi vì em nợ tôi, em đi theo tôi, đến lúc tôi chán em thì đương nhiên sẽ thả em đi.”

Và thế là, cả hai lại tiếp tục dây dưa với nhau.

Thế nhưng, dù Lục Tây Kiêu có lừa mình dối người rằng chỉ vì anh hận cô nên mới không quên được cô, nhưng đến khi Chu Vãn một lần nữa xuất hiện trước mặt anh, anh mới hay mình chưa từng ngừng yêu cô một giây phút nào cả.

Anh biết cô chẳng hề đơn thuần như vẻ ngoài, cô xấu tính, cực đoan lại nhát gan. Nhưng anh cũng biết thật ra cô rất tốt, vừa chân thành lại đơn độc gan dạ.

Nỗi đau của anh là do Chu Vãn mang đến.

Nhưng cũng chính Chu Vãn đã dẫn lối cho anh, để anh có được vinh quang và ánh sáng như ngày hôm nay.

“Chu Vãn, cả hai chúng ta đều quá cố chấp và cứng đầu, tôi không chịu nhượng bộ, em không chịu quay đầu, phí hoài nhiều năm như vậy, trong mấy năm nay, tôi đã gặp qua rất nhiều cô gái, xinh đẹp, dịu dàng, thiện lương, có dã tâm, nhưng không có một ai giống như em, cũng không ai có thể thay thế em.”

“Tôi nhận thua.”

“Chu Vãn.”

“Anh sẽ theo đuổi em lần nữa.”

“Truỵ Lạc” là một bộ truyện rất hay của Điềm Thố Ngư mà mình muốn gửi đến mọi người. Nam nữ chính trong truyện đều là những người mang trong mình nhiều nỗi đau. Họ đến bên nhau, xoa dịu lẫn nhau, chữa lành vết thương cho nhau, cùng nhau đi đến bến bờ hạnh phúc.

Chuyện tình cảm của họ không phải là một con đường trải đầy hoa hồng. Có dối lừa, có chia ly, có yêu, có hận, nhưng sau tất cả, họ nhận ra rằng cuộc sống của mình sẽ trở nên vô nghĩa nếu thiếu đi đối phương.

Những bức màn quá khứ, cùng những câu chuyện xưa cũng sẽ dần được hé mở qua từng chương truyện. Và đương nhiên gieo nhân nào gặp quả đó, những kẻ xấu xa cũng sẽ nhận lấy kết cục cay đắng của riêng mình.

Sau tất cả, thật may mắn vì cuối cùng người có tình vẫn tìm về với nhau, giống như lời Lục Tây Kiêu trước kia đã hứa với Chu Vãn.

Anh nói: “Vãn Vãn, anh ở đây, vĩnh viễn cũng sẽ ở đây.”

Và anh vẫn luôn một lòng đợi Chu Vãn.

Xung quanh là dòng người đông đúc.

Nhưng thật may, cuối cùng bọn họ cũng không lạc đường.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc và có chỉnh sửa đôi chút cho phù hợp với review: Team Gác xép nhỏ của Rine và Giai Kỳ

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN