logo
REVIEW>> TRƯỞNG LÃO ÉP TÔI LÀM THIÊN SƯ
truong-lao-ep-toi-lam-thien-su
Tìm truyện
Donate

TRƯỞNG LÃO ÉP TÔI LÀM THIÊN SƯ

Tác giả:

Xuân Đao Hàn

Độ dài: 106

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 439

Bạn đã bao giờ nghe chuyện thiên sư trừ ma diệt quỷ lại sợ ma chưa? Là kiểu sợ đến mức nửa đêm không dám xuống giường đi vệ sinh đó?

Nhà họ Bạch vốn là truyền nhân Thiên sư, vị chủ thần được thờ phụng trên pháp đàn gia tộc là tổ Thiên sư Trương Đạo Lăng chính là người sáng lập và truyền dạy Thiên Sư Đạo. Bên dưới là chỗ thờ cúng của sáu vị tổ sư gia nhà họ Bạch.

Sở dĩ có sáu vị là vì năm đó sáu anh em của nhà họ Bạch cùng nhau bái sư thành môn hạ của Thiên Sư Trương Đạo Lăng. Sáu người đều có bản lĩnh riêng, phân ra thì kiếm chém sáu hướng, hợp lại thì đạo pháp vô song. Họ trừ ma diệt quỷ, bảo vệ dân chúng một phương.

Chẳng qua, sau hàng ngàn năm lịch sử, linh khí đất trời dần mất đi, thời thế thay đổi, nhà họ Bạch cũng không còn giữ được phong độ, dần dần danh tiếng cũng phai nhạt, ít được người trong đạo môn biết đến nữa.

Kiếm Lục Linh chính là pháp khí truyền thừa của nhà họ Bạch. Đã từng chỉ có những người có tài đạo pháp cao thâm nhất trong mỗi thế hệ mới có tư cách sử dụng kiếm Lục Linh, nhưng hết thế hệ này đến thế hệ khác, cuối cùng hàng trăm năm qua nhà họ Bạch không còn ai có thể cầm nổi kiếm Lục Linh nữa.

Cho tới khi Bạch Tiên Tiên sinh ra, cô chính là truyền nhân có thiên phú nhất của gia tộc thời này, là thiên tài trăm năm khó gặp, người duy nhất cầm được kiếm Lục Linh trong trăm năm trở lại đây. Cả gia tộc mừng vui khôn xiết, lại trào dâng hy vọng, quyết tâm đem hết thảy vốn liếng, tài nguyên bồi dưỡng để cô chấn hưng gia tộc, lấy lại danh vọng

Nhưng ngặt nỗi Bạch Tiên Tiên - vị thiên tài trăm năm khó thấy này của nhà họ Bạch lại sợ ma.

Bạch Tiên Tiên thề sẽ chống đối gia tộc đến cùng, quyết thi đại học vào ngành kỹ thuật cơ khí và kiên trì đi trên con đường khoa học.

Từ nhỏ đến lớn, ba trưởng lão đã yêu cầu Bạch Tiên Tiên học kinh văn chú ngữ không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng cô không chịu học, dù có học cũng không phải do tình nguyện nên không cách nào phát huy hiệu quả của kinh văn. Chuyện kiên trì tu hành không phải là thứ có thể cưỡng cầu được.

Những tưởng đạo pháp Bạch gia đến đây phải thất truyền rồi.

Cho tới khi Bạch Tiên Tiên chứng kiến Đại trưởng lão không may bỏ mình khi siêu độ cho một hồn ma.

Mẹ Bạch Tiên Tiên mất sớm, cha cô mải mê đạo pháp từ nhỏ luôn là ba vị trưởng lão quan tâm chăm sóc Bạch Tiên Tiên. Mặc dù họ luôn muốn cô tiếp nhận truyền thừa nhưng chưa từng ép buộc cô, đến học phí đại học của cô cũng là họ dành dụm từng đồng tiền để cho cô ăn học.

Rõ ràng cô sở hữu thiên phú mà người khác cầu cũng không có được, rõ ràng cô là người duy nhất cầm được kiếm Lục Linh, rõ ràng cô có thể dễ dàng làm được chuyện mà ba Bạch dốc sức cả đời cũng chưa làm được...

Ma quỷ rất đáng sợ, nhưng mất đi người thân thương nhất càng đáng sợ hơn. Bạch Tiên Tiên nghĩ mình đã có thể hiểu cụm từ “trưởng thành trong nháy mắt” này rồi.

Mong muốn của Đại trưởng lão là cô có thể trưởng thành. Nhưng trưởng thành đồng nghĩa với việc phải gánh vác trách nhiệm. Mỗi người trưởng thành đều có trách nhiệm của riêng mình. Cô sinh ra ở nhà họ Bạch, vừa sinh ra đã là linh cốt, tiếp nhận truyền thừa gia tộc là trách nhiệm của cô.

Lần đầu tiên, Bạch Tiên Tiên cảm thấy hối hận vì đã không học đạo đàng hoàng. Giá như cô nhập môn sớm hơn, giá như cô nghe lời trưởng lão tiếp nhận truyền thừa gia tộc sớm hơn thì Đại trưởng lão đã không ra đi rồi.

Thế nhưng trên đời làm gì có thuốc chữa hối hận.

Điều chúng ta có thể làm chính là kiên trì tiếp tục bước về phía trước, biến tiếc nuối, hối hận trong quá khứ trở thành động lực tiến tới tương lai.

Bạch Thiên Tiên tiếp nhận truyền thừa xong, cô quyết định trở lại thành phố làm tiếp công việc ở bệnh viện. Công việc này trước đây Đại trưởng lão đã nhờ người sắp xếp cho cô - một nhân viên trông coi nhà x ác nhưng được hưởng năm loại bảo hiểm cộng tiền quỹ nhà.

Trong nhà x ác có một đồng nghiệp mắc chứng ám ảnh sợ xã hội, không thích nói chuyện tên là Trần Lẫm. Anh vô cùng đẹp trai, lại ngoan ngoãn cần cù, gặp người là tránh, vừa dễ thương vừa thấy cưng.

Ở nhà x ác Bạch Tiên Tiên trải qua cuộc sống cá muối cực kỳ thư thả, mọi công việc đều có Trầm Lẫm làm hết, cô chỉ việc ăn no ngủ kỹ thỉnh thoảng nhận đơn bắt ma tích lũy danh vọng.

Cho đến một ngày, Bạch Tiên Tiên tận mắt thấy Trần Lẫm vô cảm bóp nát một cái đầu của ác quỷ.

Hóa ra Trần Lẫm trời sinh có mắt âm dương.

Trước đây, khi Bạch Tiên Tiên giải quyết một vụ việc còn từng mỉa mai rằng trần đời này làm gì có nhiều người sở hữu mắt âm dương bẩm sinh chứ, từ nhỏ đã thấy được ma quỷ phải khổ sở thế nào, dễ bị hù dọa thành thần kinh lắm?

Trần Lẫm không bị hù thành loạn trí, anh chỉ giấu mình đi và trở thành một người mắc chứng sợ xã hội không biết giao tiếp với người khác thôi.

Bạch Tiên Tiên gần như có thể tưởng tượng ra hình ảnh đứa trẻ nhỏ xíu ấy nhìn thế giới hoàn toàn khác biệt với mọi người, cố gắng nhờ người lớn giúp đỡ nhưng lại bị người người xa lánh.

Nếu không phải bẩm sinh có mắt âm dương từ nhỏ đã gặp ma góp phần tạo nên tính cách thế này, anh hẳn sẽ sống vui vẻ hơn, biết đâu anh sẽ là giấc mơ của rất nhiều cô gái thời trung học, là một đàn anh tài hoa trong khuôn viên trường đại học có nụ cười loá mắt hơn cả ánh nắng.

Anh từ một đứa trẻ ngây thơ luôn nhờ người lớn giúp đỡ lớn lên thành một thiếu niên học được cách chịu đựng mọi thứ trong im lặng.

Vẫn may, cuộc đời cuối cùng cũng mở cho anh một cánh cửa, anh gặp được ân sư của mình. Lão đạo sĩ cũng hiền lành giống với ông nội đã qua đời của anh, ông ấy đeo một cái bao bố, đi giày vải, vẫy tay thu phục oán quỷ chỉ bằng một tờ linh phù. Sau đó ông ấy ở lại đạo quán anh thường tá túc dạy cho anh đạo pháp, niệm kinh văn, từ từ hiểu rõ một thế giới khác, không e ngại những thứ bẩn thỉu đã từng trở thành cơn ác mộng của anh nữa.

“Trưởng lão ép tôi làm thiên sư” là một câu chuyện vô cùng dễ thương và hài hước. Mặc dù được gán mác linh dị, thần quái nhưng truyện không có nhiều những tình tiết đáng sợ. Bằng văn phong tài tình của mình Xuân Đao Hàn đã biến những tình tiết đó trở nên hài hước hóm hỉnh hơn. Bên cạnh đó Bạch Tiên Tiên và Trần Lẫm, một người sợ ma, một kẻ sợ người, tạo thành một CP cực kỳ xứng đôi vừa lứa.

Nếu nói Bạch Tiên Tiên là ánh sáng soi rọi hết thảy những tăm tối nơi Trần Lẫm, thì Trần Lẫm chính là mặt trăng dịu dàng, là chỗ dựa, là khiên chắn cho Bạch Tiên Tiên.

“Bạch Tiên Tiên tiến tới, nghe được giọng anh khẽ thì thầm: “Chúng ta có thể bắt đầu câu chuyện tình yêu của riêng hai đứa mình rồi sao?”

Chờ vượt qua đại kiếp, chờ thế gian thanh bình, chờ anh học được cách làm thế nào theo đuổi người con gái mình yêu.

Tất cả đều đúng lúc.

Bạch Tiên Tiên vừa khóc vừa cười, bổ nhào vào lồng ngực anh: “Ừ. Hiện tại có thể bắt đầu luôn! Dùng cả đời để yêu đương mặn nồng.”

Trần Lẫm vòng tay ôm cô, cực kỳ chân thành nói: “Không được. Phải kết hôn nữa.”

Sư phụ nói rồi, mệnh anh cả đời cơ khổ.

Trước khi biết cô, anh chưa từng có ý nghĩ sửa mệnh, anh cảm thấy cuộc sống như hiện tại cũng rất tốt. Cho đến tận khi gặp được cô gái này, anh bắt đầu tham vọng hơn, bắt đầu mơ về cuộc sống tương lai ấm êm, hạnh phúc, mơ về một cuộc đời có cô ở bên mãi mãi không rời.

Anh muốn đời này kiếp này cùng cô sánh vai, muốn có cô trong đời mình, muốn hai người bên nhau đầu bạc răng long, muốn chở che bảo vệ cô mãi mãi.”

____

​​“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Team VPBANK

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN