logo
REVIEW>> TRƯỞNG CÔNG CHÚA
truong-cong-chua
Tìm truyện
Donate

TRƯỞNG CÔNG CHÚA

Tác giả:

Mặc Thư Bạch

Độ dài: 171

Tình trạng: Đang edit

Lượt xem: 12382

Lý Dung chưa bao giờ nghĩ rằng mình còn cơ hội trở lại năm 18 tuổi, vào đúng cái ngày nàng quyết định lựa chọn Bùi Văn Tuyên làm phò mã trong bốn người mà phụ hoàng đề cử.

Kiếp trước, nàng và Bùi Văn Tuyên là một đôi phu thê bất hòa.

Nói bất hòa vẫn là nhẹ khi Bùi Văn Tuyên vẫn luôn cất giấu trong lòng hình bóng vị hôn thê cũ Tần Chân Chân, còn nàng cũng vui vẻ hạnh phúc bên tri kỷ Tô Dung Khanh của mình.

Thật ra danh nghĩa phu thê mấy chục năm, nàng và hắn cũng ân ái được vài năm đầu. Những năm đó, Bùi Văn Tuyên vừa là phu quân của nàng, vừa là minh hữu mà nàng tin tưởng nhất, bọn họ phối hợp với nhau, cùng nhau nâng đỡ, phò tá thái tử Lý Xuyên, đệ đệ của nàng lên ngôi hoàng đế.

Khi ấy trong lòng của Lý Dung, Bùi Văn Tuyên là một người phu quân tốt.

Hắn biết nàng thích ngắm hắn mặc bạch y, vì thế sau khi thành hôn, trừ bỏ quan bào, bộ đồ hắn thường mặc nhất chính là bạch y.

Hắn biết nàng thích ăn những món gì, cũng vì nàng mà học làm, cuối cùng trở thành đầu bếp ngự dụng của nàng, không có người nào hiểu biết khẩu vị của nàng hơn hắn.

Hắn biết nàng hay bị lạnh chân, mỗi khi trời trở gió sẽ bị đau, hắn không ngại bỏ công học xoa bóp điểm huyệt, ngày mưa trời lạnh, hắn sẽ xoa bóp ấn chân cho nàng, giúp nàng thoải mái dễ ngủ.

Khoảng thời gian đó rất hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi nàng mong bọn họ sẽ mãi chung sống như vậy, sẽ cùng nhau sinh con dưỡng dục hài tử, cùng nhau trải qua quãng đời còn lại.

Mãi cho đến có một ngày, nàng đột nhiên phát hiện, thì ra trong lòng của người này vẫn luôn chôn giấu hình bóng của một người khác.

Thật ra cũng không thể trách Bùi Văn Tuyên, hôn nhân của bọn họ là thân bất do kỷ, sao có thể mạnh mẽ muốn trái tim của đối phương cơ chứ?

Tình cảm của nàng đối với Bùi Văn Tuyên chưa hẳn là yêu, chỉ là mang theo hy vọng, giờ đây phát hiện mới có vài phần thất vọng.

Lý Dung nàng là người kiêu ngạo, không chấp nhận được hôn nhân của mình có chút tì vết. Nếu đây là một cuộc hôn nhân, vậy hai người phải toàn tâm toàn ý với đối phương, không được có tâm tư khác. Nếu có tâm tư khác, cuộc hôn nhân này chỉ nên là một minh ước.

Vì thế từ khoảnh khắc đó, nàng là trưởng công chúa Lý Dung không phải Bùi phu nhân, mà Bùi Văn Tuyên, ở trong lòng nàng, cũng vĩnh viễn là Bùi đại nhân.

Bùi đại nhân trong lòng có bạch nguyệt quang Tần Chân Chân, thật cẩn thận che chở đối phương cả đời.

Lý Dung công chúa cũng tìm được thú vui cho bản thân, nàng nghe diễn đàn ca, ngoạn nhạc nhân gian cùng tri kỷ Tô Dung Khanh của mình.

Bọn họ từng người có nhân sinh riêng, mối quan hệ phu thê cũng chỉ còn ý nghĩa trên triều đình. Năm tháng dài dòng về sau là cùng nhau tranh đấu, lợi dụng đối phương, cùng chung phụ tá thái tử và nghi kỵ lẫn nhau. Lý Dung là trưởng công chúa, Bùi Văn Tuyên trở thành thừa tướng, hôn nhân của họ chính là khế ước mạnh nhất, là lời thề kết minh của họ trong triều đình.

Cuối cùng, họ cùng chết trong tay của đối phương, tranh đấu mấy chục năm cũng hóa thành hư vô.

Giờ đây, Lý Dung nàng trở về tuổi 18, tất cả làm lại từ đầu, lúc này đây, nàng nên lựa chọn như thế nào?

Là tiếp tục lựa chọn Bùi Văn Tuyên hay lựa chọn 1 trong 3 người khác: Một ngốc tử, một kẻ điên hay một lãng tử? Đâu mới là con đường ra cuối cùng?

Bùi Văn Tuyên thật sự không ngờ mình còn có cơ hội sống lại lần nữa, vào đúng cái ngày mà hoàng thượng ban chỉ thành hôn cho hắn và Lý Dung.

Kiếp trước, tiếc nuối lớn nhất cả đời của hắn chính là đánh mất Lý Dung.

Từ nhỏ, hắn và Tần Chân Chân đã có hôn ước định sẵn, mọi người luôn nói với hắn, Tần Chân Chân là thê tử tương lai của hắn, là người mà hắn phải quan tâm yêu thương. Vì vậy, trong lòng của Bùi Văn Tuyên, bảo vệ Tần Chân Chân là việc cần phải làm, như một thói quen khó bỏ và hắn cho rằng đây là yêu.

Mãi đến sau này, hắn mới biết yêu một người, là thấy nàng vui vẻ mình cũng vui vẻ, thấy nàng ngắm một cây trâm liền ghi tạc trong lòng, nhìn nàng cười sẽ cảm thấy trên đời không còn ngày đông giá rét. Lúc nàng không ở bên sẽ nhung nhớ vô cùng, muốn cùng nàng dưỡng dục hài tử, muốn cùng nàng chung sống đến răng long đầu bạc.

Nhưng khi hắn nhận ra, Lý Dung đã thản nhiên buông tay cuộc hôn nhân này. Nàng có được hạnh phúc mới, vui vẻ bên tri kỷ Tô Dung Khanh của mình.

Hắn muốn giành lại Lý Dung...

Nhưng hắn dựa vào cái gì?

Lại lấy tư cách nào để giành lại nàng?

Nàng cũng từng đối tốt với hắn, cũng từng yêu hắn, là hắn tổn thương nàng.

Hắn thống khổ khi thấy nàng liều chết cứu Tô Dung Khanh, vậy lúc hắn cứu Tần Chân Chân, nàng làm sao không đau khổ?

Hắn ý thức rõ ràng, Lý Dung rời đi, rời đi thế giới của bọn họ. Nàng thật sự, triệt để, buông tay.

Hắn giống như một cô hồn dã quỷ trong thế giới này, một mình độc hành không lối thoát. Hắn không phải không muốn tranh, không phải không muốn đoạt, hắn cũng có thể âm thầm xử lý Tô Dung Khanh. Chỉ là hắn biết, chính Lý Dung lựa chọn Tô Dung Khanh, vì thế chẳng sợ hắn ghen ghét, lại thống khổ, hắn cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của nàng.

Ngày ngày nhìn nàng và Tô Dung Khanh tay trong tay, hắn từ hối hận, đau đớn đến cuối cùng là chết lặng.

Lúc đó hắn nghĩ, hắn cũng nên buông tay.

Hắn không ngừng huyễn hoặc bản thân…

Bùi Văn Tuyên yêu Tần Chân Chân.

Bùi Văn Tuyên không yêu Lý Dung.

Như vậy, hắn vĩnh viễn sẽ không thống khổ, vĩnh viễn sẽ không hối hận.

Hắn không có sai, hắn mất đi Lý Dung, nhưng hắn không tiếc nuối, không hối hận, không sao cả.

Ngày qua ngày, cứ như vậy mà tự nhủ với chính mình.

Một năm, mười năm.

Suốt ba mươi năm, trong chớp mắt, mãi đến khoảnh khắc cuối cùng, Lý Dung chết vì độc dược, hắn cũng bị ám sát mà chết.

Cùng tới hoàng tuyền, lại trọng sinh.

Lần này nàng không chọn hắn, nàng tổ chức cung yến tuyển phò mã.

Mà mười mấy năm phủ nhận, phủ nhận đến chính hắn cũng tưởng chừng đã quên mất tình cảm của bản thân.

Nhưng cuối cùng tình cảm ấy vẫn vĩnh viễn tồn tại, cho dù phủ nhận bao nhiêu lần, hắn sẽ vẫn ở bữa tiệc chọn rể của nàng mà làm chuyện điên cuồng phá hư.

Ai cũng đừng nghĩ tới gần Lý Dung.

Đó là thê tử của hắn.

.

.

.

“Trưởng công chúa” lại là một tuyệt phẩm cổ đại thành công của Mặc Thư Bạch. Vẫn là giọng văn đầy cảm xúc và nội dung xây dựng mạch lạc, kết hợp với sự phát triển tính cách nhân vật tròn trịa và tinh tế, tác giả vẫn giữ nguyên được phong độ đã từng phát huy ở “Gả ăn chơi trác táng” hay “Sơn hà chẩm”.

Tuyến tình cảm giữa nam nữ chính được khắc họa một cách tự nhiên, ấn tượng và không kém phần sâu đậm. Từ một đôi phu thê oán ngẫu đến từng bước thấu hiểu, tin tưởng và cuối cùng là đồng điệu cả về trái tim lẫn lý trí, đó là một hành trình mà bọn họ phải dùng cả hai kiếp chiêm nghiệm, cảm nhận.

Các nhân vật phụ cũng được chăm chút tỉ mỉ, là một Tần Chân Chân mạnh mẽ, sẵn sàng rũ bỏ thân phận để báo ơn, là một Tô Dung Khanh sống cả đời vì gia tộc, kiếp trước vì báo thù cho gia tộc mà chính tay giết người mình yêu, kiếp này cũng vì hai chữ “gia tộc” mà buông tay nhân duyên.

Tuyến cung đấu mưu quyền được xây dựng chặt chẽ, hợp lý và trải dài xuyên suốt cả câu chuyện. Thể hiện rõ một hoàng cung uy nghi, lạnh lẽo, nơi tình thân chỉ là mặt ngoài của dối trá, là cuộc đấu tranh để thoát khỏi định kiến của những nữ nhân mạnh mẽ, tài hoa.

Tóm lại, ai đã từng say mê lối viết của Mặc Thư Bạch, thì “Trưởng công chúa” là bộ truyện không thể bỏ qua.

____

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN