logo
REVIEW>> TRƯỚC LÚC CHIỀU TÀ
truoc-luc-chieu-ta
Tìm truyện
Donate

TRƯỚC LÚC CHIỀU TÀ

Tác giả:

Thất Bảo Tô

Reviewer:

AI_Anh Đào

Độ dài: 15

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 30

Giới thiệu:

Mùa hè năm nay,

Trần Huyền quyết định “bỏ trốn một mình” một tuần, xem như là món quà sinh nhật tuổi 25.

Nhưng sau khi gặp Mạnh Địch, hành trình trốn theo trai của cô cứ thế bắt đầu.

***

Trước lúc chiều tà, Trần Huyền đến Giang Thành.

Đây là món quà sinh nhật tuổi 25 cô tự tặng cho chính mình, tự mình “bỏ trốn” đến một nơi nào đó trước khi bắt đầu guồng quay cuộc sống đầy bận rộn phía trước.

Trần Huyền đã đổ mồ hôi ròng ròng khi kéo một chiếc vali bôn ba suốt cả quãng đường trong một ngày thời tiết bốn mươi độ, khi bước vào thang máy mới cảm thấy như nhặt lại được nửa cái mạng.

Nhưng ôi thôi, trời nóng như đổ lửa đã đành, mà cửa phòng cô thuê lại còn không thể mở ra được.

Thật sự muốn bùng cháy!

Có điều trong lúc đợi chủ nhà tới xem phòng có vấn đề ra sao, dường như cô đã nhặt được một “món hời”.

Căn phòng 2202 sát bên phòng cô đột nhiên phát ra tiếng động, cửa phòng mở ra, bên trong là một chàng trai khôi ngô tuấn tú. Vài cái nhìn ngượng ngùng ban đầu, vài câu nói hỏi han bâng quơ dành cho nhau, ấy thế mà cô và anh đã trao đổi cả Wechat.

Sau vài lần tán gẫu, cô quyết định chia sẻ lịch trình của mình cho anh, dẫn anh đi theo cùng.

“Thật là một cuộc gặp gỡ tuyệt vời, lại có thêm một người chia sẻ danh sách chạy trốn của cô.”

Ngày đầu tiên trong chuyến hành trình dường như anh đã cố gắng hết sức để đi cùng cô, vì muốn được cô dẫn theo nên đã cố gắng thức suốt đêm không ngủ. Mặc dù có hơi giận nhưng cô vẫn cảm thấy Mạnh Địch thật sự rất dễ thương. Chỉ mới quen biết hơn một ngày, nhưng có vẻ như cả hai đều đang xích lại gần nhau thêm một chút. Điều này càng thôi thúc cô muốn tìm hiểu thêm về Mạnh Địch.

Thì ra anh là một hoạ sĩ, một chàng họa sĩ vô cùng tài ba.

Kể từ khi Mạnh Địch tham gia vào, sự cân bằng trong kế hoạch của cô trở nên không ổn định, song cũng đầy mới mẻ và thoải mái. Đôi khi chỉ là tự mình nấu nướng rồi mời anh ăn một bữa cơm, đi xem triển lãm tranh của anh, hay cùng anh xem một bộ phim tại gia cũng thấy thật thi vị. Mối quan hệ của họ cũng dần được nâng tầm, từ nói chuyện phiếm đến cái ôm, và giờ là những nụ hôn nồng cháy.

Thật quá nhanh quá nguy hiểm. Nụ hôn đó đã khiến cho Trần Huyền suy nghĩ rất lâu. Anh và cô thật ra là hai đường thẳng song song hữu duyên tương ngộ. Cô là người sống bầy đàn còn Mạnh Địch lại sống đơn độc, cô là loài chim di cư di cư về phía Nam, chỉ có thể dừng lại trên hòn đảo của anh trong chốc lát để cảm nhận những bông hoa và cây cối xinh đẹp.

Họ chỉ có vỏn vẹn bảy ngày để đồng hành cùng nhau, liệu rằng có quá nhanh để bắt đầu và kết thúc tất cả?

Nhưng suy cho cùng thời gian của cả hai dành cho nhau cũng không nhiều, tại sao lại không dành trọn thời gian cho nhau, hôn là hôn, ôm là ôm thế thôi sao phải nghĩ suy, né tránh những cảm xúc của chính bản thân mình?

“…Trong tim ai cũng vẫn còn một đứa trẻ ngây thơ dũng cảm, muốn làm gì thì làm, không có nhiều toan tính,”

“Vậy thì em cũng muốn, cho dù chỉ còn hai ngày nữa, phép thuật biến mất thì có sao, em cũng sẽ làm. Muốn anh mua bữa sáng thì để anh mua, muốn lau mồ hôi cho anh thì lau, không né tránh cảm xúc của mình nữa, giả làm một người lớn trưởng thành hiểu chuyện mệt mỏi lắm rồi.”

Mấy ngày ngắn ngủi ở bên anh là những ngày Trần Huyền rất hạnh phúc. Cô cảm giác bản thân đang ôm lấy một thiên hà biết thở, trong thoáng chốc cô đã có ý nghĩ muốn dẫn anh cùng mình bước vào cuộc sống của cô, nhưng rốt cuộc vẫn không thể thốt ra được thành lời.

Rồi cũng đến cái ngày, cô phải rời khỏi nơi đây.

Những ngày ở Giang Thành như một giấc mộng đẹp. Dường như ông trời cũng rất ưu ái Trần Huyền, ngày nào cũng là ngày đẹp trời, chiều tà sáng tỏ, đêm tối nồng nàn như một bản tình ca.

Duy chỉ có anh, người mà cô lưu luyến nhất.

“Chiều tà.”

“Anh sẽ nhớ về em mỗi khi chiều tà.”

Câu chuyện cổ tích xin được kết thúc tại đây, rất đẹp nhưng cũng có chút trống rỗng.

Liệu rằng sau này còn có thể gặp lại anh giữa muôn vạn người?

“Trước lúc chiều tà” của Thất Bảo Tô thực sự là một câu chuyện 7 ngày yêu khá lãng mạn giữa hai con người vô tình gặp gỡ. Gặp nhau một cách tình cờ, mối quan hệ phát triển theo chiều hướng không ngờ, cuối cùng để lại cho cả hai người một kỷ niệm đẹp cùng những cảm xúc trào dâng.

Liệu rằng cuộc tình của họ có đơm hoa kết trái, hay chỉ diễn ra trong 7 ngày ngắn ngủi. Là bèo nước gặp gỡ rồi chia ly, hay sẽ có người vì yêu mà đến? Hãy cùng mình nhảy hố để xem diễn biến của cuộc tình này rồi sẽ đi đến đâu nhé. Truyện không dài, giống như một tách capuchino rất hợp để nhâm nhi sau một ngày học tập hay làm việc đầy năng suất!

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Khế

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN