logo
REVIEW>> TRÚC MÃ CỦA TÔI RẤT HUNG ÁC NHAM HIỂM
truc-ma-cua-toi-rat-hung-ac-nham-hiem
Tìm truyện
Donate

TRÚC MÃ CỦA TÔI RẤT HUNG ÁC NHAM HIỂM

Độ dài: 79

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 618

Giới thiệu:

Vì lúc còn nhỏ bị bệnh nên Giang La phải uống thuốc nội tiết tố, nên cô hơi mũm mĩm, nam sinh xấu tính trong trường toàn gọi cô là "Heo La". Cô đã quen việc bị bắt nạt cũng không có bạn bè.

...

Trên sân vận động, tất cả nữ sinh đang thảo luận cùng một chủ đề: Kỳ Thịnh.

Là chàng trai vừa cùng cả đội thắng giải bóng rổ cấp ba của thành phố, đồng thời cũng tranh thủ tham gia cuộc thi toán quốc tế mà còn dễ dàng giành được huy chương vàng.

Không có ai chú ý tới Giang La chật vật ở ven đường, cô ngồi xổm xuống, sửa xích xe đạp bị hỏng mấy lần, tay đầy dầu xe.

Bỗng nhiên hotboy Kỳ Thịnh đi tới, ngồi xổm xuống lắp lại dây xích cho cô.

Sau khi sửa xong, anh rất quen thuộc ngồi lên xe đạp của Giang La, quay đầu lại nhìn cô: "Không cho phép tớ nói chuyện với cậu nhưng đưa cậu về nhà thì không có vấn đề gì đúng không?"

Kỳ Thịnh thế mà lại là trúc mã của Giang La!

Nữ sinh cả trường choáng váng.

...

Kỳ Thịnh, cậu chủ cao quý của nhà tài phiệt họ Kỳ, chàng trai thiên tài nhận vô số giải thưởng của các cuộc thi toán học, anh rất nổi bật và cũng có tiếng là tính tình khó ưa.

Sau đó, chuyện nam sinh lớp bên cạnh viết thư tình cho Giang La đã lan truyền ồn ào huyên náo.

Nghe nói, ngày hôm ấy, Kỳ Thịnh mặt lạnh chặn nam sinh kia ở hành lang: "Nghe nói cậu thích thanh mai của tôi."

Anh cầm thư tình vỗ vào mặt nam sinh kia, ánh mắt vô cùng hung ác nham hiểm: "Tự - giải - quyết - cho - tốt."

Nam sinh kia sợ đến nỗi không dám nói chuyện với Giang La nữa.

Kỳ Thịnh thích Giang La, tất cả mọi người đều biết chỉ trừ Giang La.

Một câu giới thiệu tóm tắt: Những năm tháng bị trúc mã hung ác dọn sạch đào hoa.

Ý chính: Cùng nhau trở nên tốt đẹp hơn.

***

Mùa mưa chầm chậm che phủ cả thành phố Hạ Khê.

Hẻm Vụ Tức như được bao bọc trong làn hơi nước mỏng manh mờ ảo. Dường như cơn mưa cũng nhẹ nhàng lay động mọi thứ nơi đây.

Hẻm nhỏ, những ngôi nhà mang màu sắc xưa cũ, những quán ăn ven đường giản dị thân thương, những cô cậu học trò vui vẻ chạy nhảy, tiếng cười đùa ngân nga như chuông bạc.

Giang La sinh sống và lớn lên ở nơi này cùng bố, trải qua biết bao nhiêu mùa mưa triền miên day dứt bên hiên nhà. Thế giới của cô bé chỉ có hẻm Vụ Tức mà thôi.

Từ khi còn nhỏ, Giang La đã yếu ớt bệnh tật, vì vậy cô bé thường xuyên phải uống thuốc điều trị, cơ thể cũng do tác dụng phụ mà hơi béo. Cho nên, đám trẻ con trong hẻm luôn lấy đó làm niềm vui để trêu chọc giễu cợt Giang La. Tâm hồn non nớt cứ thế, tổn thương rất nhiều, trở thành sự nhạy cảm và tự ti mang theo cô bé.

Kỳ thật, Giang La chỉ là hơi mũm mĩm đầy đặn một chút xíu, chứ đường nét trên khuôn mặt rất xinh xắn đáng yêu. Khi cô cười rộ lên, đôi mắt cong cong tinh nghịch, cả người rạng rỡ, lấp lánh như mặt trời nhỏ. Thế nhưng, không có ai nhìn thấy những nét đẹp uyển chuyển của cô bé. Cho đến khi một cậu nhóc Kỳ Thịnh, sống trong ngôi biệt cổ kính rộng lớn cuối hẻm chuyển đến.

Kỳ Thịnh là một nhóc con kỳ lạ, ở lứa tuổi của mình, cậu đã nhận thức rõ về thế giới xung quanh. Nó không nhiều màu sắc rực rỡ như mọi người vẫn nói, nó chỉ toàn là những mảng màu xám xịt đơn điệu và tẻ nhạt đến cùng cực. Cậu có tất cả mọi thứ mà bao người ao ước, lại cô độc trong chính ngôi nhà của mình.

Thế nên, khi nhìn thấy một Giang La béo béo xinh xinh tại hẻm nhỏ, cậu đã bị hấp dẫn và muốn cùng cô bé chơi đùa. Có thể ban đầu, cậu cũng nhận ra rằng, cô bé rất cô đơn, rất muốn có bạn, rất muốn hòa nhập với mọi người nơi đây. Thế nhưng, thế giới này không đối xử với cô dịu dàng chút nào. Cô bé vì bị xa lánh mà rơi nước mắt, trái tim cậu liền nhấp nhô.

Từ đó, trong cuộc sống của Giang La bắt đầu xuất hiện cái tên Kỳ Thịnh. Cậu là người bạn đầu tiên của cô, là người đã nắm tay cô đưa cô đi khắp hẻm Vụ Tức chơi đùa, là người đã bên cạnh quan tâm hết thảy và chở che cho cô rất nhiều.

Dường như, những năm tháng tưởng chừng chông chênh bất lực của Giang La đã được Kỳ Thịnh nhẹ nhàng xoa dịu và phủ lên một lớp nắng vàng. Để trái tim của Giang La cũng nhè nhẹ đem bóng hình của cậu từng nét một khắc nơi đáy lòng, mềm mại lại cẩn thận trân trọng.

“Thích là cơn cuồng phong không thể giữ lại

Yêu là con dao, im lặng nhưng lại có thể khắc vào xương cốt.

Ngày trước sợ rằng anh không yêu em, người yêu không phải là em

Sau này sợ anh đã yêu sai người, sợ anh sẽ chịu hết những giày vò

Yêu đến mức quên mất bản thân mình, nhưng lại không quên niềm vui nỗi buồn của anh

Yêu đến khốn khổ, em mới không dám tính toán được và mất.”*

Thầm yêu Kỳ Thịnh, Giang La có rất nhiều nỗi sợ hãi và bất an. Bởi vì, Kỳ Thịnh là một người ưu tú đến hoàn hảo. Khuôn mặt sắc nét lạnh nhạt, vóc dáng cao ráo, thành tích học tập vô cùng tốt, lại thông minh xuất sắc, hơn nữa cậu còn là người thừa kế hợp pháp duy nhất của tập đoàn Kỳ gia.

Kỳ Thịnh, tựa như viên minh châu giữa trời đêm, dù đã cố che giấu nơi hẻm nhỏ vẫn tỏa sáng đến lóa mắt. Mà Giang La, chỉ là một cô nhóc béo đầy khiếm khuyết, nào dám mộng tưởng xa vời về tình yêu này sẽ được đáp lại. Có lẽ, Kỳ Thịnh vẫn luôn đối xử rất tốt rất tốt với cô, chỉ vì cả hai đã quá quen thuộc và bên nhau từ khi còn nhỏ. Sự dịu dàng và bao dung của cậu, chỉ trên cơ sở tình bạn mà thôi.

Cho nên, dù đôi lúc trái tim đã lạc nhịp và những lời yêu thương như muốn bật thốt thì Giang La vẫn luôn kìm nén tình cảm của mình lại. Bởi vì, một khi bước ra khỏi vùng ranh giới an toàn này, cô sẽ đánh mất tất cả, bao gồm cả những tốt đẹp hiện tại đang nắm giữ. Mà Giang La, không muốn rời xa Kỳ Thịnh, thật sự không hề muốn.

Thế nhưng, Giang La không biết rằng, Kỳ Thịnh từ những năm tháng thơ bé cho đến khi trưởng thành bây giờ, trong lòng cậu luôn chất chứa bóng dáng một người. Cô gái ấy có chút mũm mĩm nhưng cực kỳ xinh đẹp đáng yêu, luôn đem đến cho cậu những khoảnh khắc ấm áp và bình yên khi ở bên cạnh.

Tuổi thơ là những chuỗi ngày bi kịch, bị chính người thân yêu từng bước buông bỏ, không ai quan tâm chăm sóc, Kỳ Thịnh sớm hiểu hết rất nhiều điều. Cậu tự chọn lựa con đường cho riêng mình, dù đã từng khổ sở và thất vọng, nhưng vẫn kiên trì chịu đựng, vượt qua tất cả.

Và Giang La đã xuất hiện trong thế giới chứa đầy sự căm ghét giận dữ của Kỳ Thịnh, cho cậu biết rằng, dù cơn bão giông ở Hạ Khê có bao nhiêu vần vũ, chỉ cần không đánh mất niềm tin và hy vọng, thì sau những ngày chông chênh ấy, ánh mặt trời sẽ lại tỏa sáng, chói chang hơn bao giờ hết.

Tình yêu của Kỳ Thịnh mang theo sự dịu dàng, ẩn nhẫn và cả trầm lặng. Cậu cứ như thế, hòa vào cuộc sống của Giang La, như mưa trên mặt hồ, xao động lại lưu luyến, mềm mại lại quyến luyến, thấm ướt vạn vật.

Giang La, cuộc đời của Kỳ Thịnh, chỉ có em.

Em là hoa xuân tháng ba, cơn mưa mùa hạ tháng sáu, lá vàng mùa thu tháng chín, tuyết đầu mùa tháng mười hai, là bốn mùa tràn ngập tình yêu của anh.

____

*: Trích bản dịch lời bài hát Ngày trước sợ do Vu Đông Nhiên thể hiện

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Châu Về Hợp Phố

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN