logo
REVIEW>> TRÚC MÃ CỦA TÔI
truc-ma-cua-toi
Tìm truyện
Donate

TRÚC MÃ CỦA TÔI

Tác giả:

A Phán

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 10

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 137

Hồi đại học, Diệp Lê từng thầm thương trộm nhớ nam thần của trường, thế nhưng nam thần lại chẳng để ý đến cô, thậm chí còn tỏ tình với một cô gái khác trong lễ hội âm nhạc.

Đau lòng quá, cô bèn mượn rượu giải sầu. Trong cơn say, Diệp Lê tỏ tình với cậu bạn thanh mai trúc mã để tìm lối thoát cho mối tình yêu thầm của mình: “Cậu có muốn làm bạn trai tớ không?”

Diệp Lê và Cố Tư Thừa hẹn hò hơn một năm.

Ở bên Cố Tư Thừa, Diệp Lê chỉ coi anh là người để trút bầu tâm sự. Muốn thì gọi cho anh, không muốn thì chặn anh. Bất cứ khi nào cô cần tìm đến anh thì anh luôn có mặt.

Dù ngoài trời mưa tầm tã, gió mùa đông lạnh giá, chỉ cần một cuộc điện thoại, anh sẽ có mặt. Khi Diệp Lê say rượu và làm trò khùng điên trên đường, Cố Tư Thừa sẽ lặng lẽ đi theo sau, nếu cô ngã thì anh sẽ đỡ cô kịp thời.

Cố Tư Thừa như người yêu đương mất hết lý trí, mặc cô muốn làm gì thì làm.

Còn Diệp Lê đã quen dựa dẫm vào anh, quen nổi giận với anh, quen với sự nuông chiều vô điều kiện của anh nên cô không nhận ra rằng mình đã làm tan nát trái tim anh.

Thậm chí Diệp Lê còn không dám thừa nhận mình đã yêu Cố Tư Thừa. Cô cứ tự lừa dối rằng mình không yêu anh, chỉ là quen với sự quan tâm của anh thôi.

Dần dà, Diệp Lê bỗng nhận ra người như tôi không xứng với tình yêu của anh, không xứng với sự dịu dàng vô bờ của anh.

Thế nên khi chia tay, cô đưa ra lý do tàn nhẫn nhất: “Quá quen thuộc rồi, chơi chán thì không còn cảm giác mới mẻ nữa.”

Có lẽ đối với Cố Tư Thừa mà nói, Diệp Lê chính là mối tình đầu mà anh chán ghét và căm hận.

Sau khi chia tay với anh, cô cực kỳ khó xử, nhìn thấy trong mắt anh không còn sự đơn thuần, cô luôn cảm thấy có lỗi với anh. Cô bắt đầu trốn tránh không muốn gặp anh, song Diệp Lê chỉ trốn tránh được 5 năm thôi.

Sau khi chia tay Cố Tư Thừa 5 năm, họ gặp lại nhau một cách đầy bất ngờ. Cố Tư Thừa trở thành sếp của cô, mà tôi chỉ là nhân viên nhỏ bé trong công ty.

Cố Tư Thừa không còn là chàng thiếu niên năm ấy, anh đã trở nên trưởng thành, chững chạc hơn, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều tràn đầy hormone nam tính, đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý của các cô gái.

Duy có một điều không đổi là sự quan tâm của anh dành cho cô. Khi biết cô bị ốm, anh sẽ đích thân mua thuốc đưa đến nhà cho cô. Biết cô đi uống rượu, anh sẽ tìm đến tận quán để đưa cô về. Thậm chí trong năm năm qua, không có năm nào là Cố Tư Thừa không đến thăm mẹ của Diệp Lê.

Song với cô, tình yêu của họ đã là quá khứ nên Diệp Lê chẳng dám đối mặt với anh nữa. Mà làm cùng công ty, cô trốn được một lần chứ đâu thể trốn hoài. Và rồi khi chạm mặt nhau, Cố Tư Thừa không hề trách móc cô, mà chỉ hỏi:

“Mấy năm qua, em có khi nào nhớ đến tôi, dù chỉ là một giây không?”

Hóa ra bao năm qua, anh vẫn không thể buông bỏ được tình cảm của mình. Một lần nữa, anh lại ngỏ lời:

“Diệp Lê, anh không phải Cố Tư Thừa mà trước kia em quen thuộc nữa, vậy bây giờ, em có thể chấp nhận anh không?”

Diệp Lê biết sai lầm của cô trong quá khứ đã làm tổn thương anh nhiều, thế nên bây giờ, nếu anh ngỏ lời thì cô sẽ cố gắng bù đắp lại tất cả: “Cố Tư Thừa, chúng ta bắt đầu lại nhé?”

Hai trái tim ngày một gần nhau, sưởi ấm cho nhau. Cuối cùng thanh mai trúc mã đã về chung một nhà.

“Anh muốn làm mặt trăng của em, em chỉ cần ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy.”

“Em muốn làm ngôi sao đó. Chỉ cần ngôi sao không rơi xuống, em vẫn sẽ luôn ở bên cạnh anh.”

***

“Trúc mã của tôi” mang một motif không quá mới mẻ, tình tiết đôi chỗ hơi cấn về suy nghĩ và lời nói của nữ chính. Thế nên với mình thì truyện không thật sự hấp dẫn.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Dứa nhỏ - 小菠萝

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN