logo
REVIEW>> TRONG TRƯỚNG LÊ NGA
trong-truong-le-nga
Tìm truyện
Donate

TRONG TRƯỚNG LÊ NGA

Tác giả:

Thư Trì Ý

Reviewer:

AI_Dã Quỳ

Độ dài: 78

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 527

Ngày đại tướng quân Tiết Tẫn khải hoàn trở về kinh thành, bên cạnh hắn có thêm một mỹ nhân cực kỳ xinh đẹp.

Dung mạo nàng thanh lãnh, khí chất cao ngạo như hoa Tuyết Liên, ánh mắt câu hồn đoạt phách, làn da trắng như bạch ngọc, điểm tô thêm một nốt ruồi nhạt màu nơi chóp mũi. Mỹ nhân mặc áo đỏ nép trong lòng Tiết Tẫn, chỉ một ánh nhìn khiến người ta nhớ mãi không quên.

Nhưng trong ánh mắt của mỹ nhân, chỉ có một mình đại tướng quân của nàng.

Nghe nói giữa trời tuyết dày đặc, nàng chân trần chạy đến quân doanh tìm Tiết Tẫn, trong ánh mắt ngập tràn thâm tình cùng si mê. Nếu như không phải chưa từng gặp gỡ, hắn cũng cho rằng nàng đã yêu mình từ rất lâu rồi.

Một số người cho rằng, Giang Sương Hàn rất may mắn. Tiết Tẫn xưa nay không gần nữ sắc, nay lại tiếp nhận tình cảm của nàng, thậm chí còn vì nàng mà c hém đứt bàn tay của một tên phó tướng. Đúng là yêu cơ họa quốc, hồng nhan họa thủy.

Một số người khác lại nhìn Giang Sương Hàn với vẻ thương hại. Ai chẳng biết Tiết Tẫn thuở niên thiếu từng có một vị thanh mai trúc mã, gần kề như hình với bóng. Ngày nàng ta tiến cung làm phi, hắn đau khổ một thời gian dài, sau đó chủ động xin đến biên quan đánh trận, không muốn bước vào trong cung nửa bước.

Mà vị thanh mai đó cùng với Giang Sương Hàn, ngoại trừ nốt ruồi nhạt trên chóp mũi kia, tưởng chừng như đúc cùng một khuôn ra.

Nàng biết trong lòng hắn nghĩ gì chứ.

Những lúc thân mật, hắn gọi nàng là Khanh Khanh, nhũ danh của nàng ta. Cũng có những lúc, hắn chán ghét nhìn nàng, hay đúng hơn là chán ghét nốt ruồi dư thừa trên đầu mũi nàng.

Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, không sao. Chỉ cần là hắn thì không có vấn đề gì.

Nàng vốn là đào hát, thân phận thấp kém cùng cực, chẳng hơn k ỹ n ữ bao nhiêu. Cuộc đời của nàng long đong lận đận, may mắn giữa lúc nguy nan gặp được vị cứu tinh của mình, từ đó ngưỡng mộ, thần phục hắn, toàn tâm toàn ý yêu thương si mê hắn.

Giang Sương Hàn có thể vì hắn mà g iết người, có thể vì hắn mà trầm luân sa đọa vào vũng bùn đen tối. Nàng có thể vứt bỏ mặt mũi, vì hắn mà xướng lên khúc hát nơi biên cương, cầu chúc cho hắn bình an trở về.

<Người đập tan sương mù nơi khe suối. Người kiêu ngạo g iết c hết những cạm bẫy của thế gian. Gót ngựa bọc sắt, tay cầm trường thương, đoạt lấy giang sơn, c hém đôi sơn hà>

Tiết Tẫn ngắm nhìn nàng, trong mắt hoàn toàn là mê đắm. Hắn ôm nàng vào lòng, gọi “Khanh Khanh”. Nàng tựa vào vai hắn, mỉm cười đáp lại, “Tướng quân”.

Khanh Khanh, nàng mong muốn điều gì?

Thiếp chỉ muốn ở bên cạnh Tướng quân mãi mãi.

Bão tuyết nổi lên ngoài cửa sổ, cũng không thắng nổi giá lạnh trong lòng.

***

Đầu xuân, trong cung truyền ra việc thanh mai trúc mã của Tiết Tẫn có thể sẽ phải đi hòa thân. Hoàng đế không tiện nổi giận, lập tức triệu hắn vào cung.

Tiết Tẫn không hề suy nghĩ nhiều mà tiến cử Giang Sương Hàn gả thay.

Giang Sương Hàn lúc đó vừa mới trúng ám tiễn, ốm một trận nặng trên giường, tỉnh dậy liền nghe những lời này. Nàng cũng không nghĩ nhiều, lập tức gật đầu.

Tiết Tẫn tỏ vẻ vô cùng biết ơn nàng. Hắn cam đoan rằng, đây chỉ là kế hoãn binh, không lâu sau sẽ dẫn quân đón nàng trở về. Vốn tưởng rằng vẫn có thể sống mãi những tháng ngày bình lặng trước đây, ai ngờ một cái quay lưng này chính là chia cắt vĩnh viễn.

Khi xuân vừa độ qua đi, hai người gặp lại nhau một lần nữa.

Lần này, nàng cao cao tại thượng liếc nhìn hắn, còn hắn phải khom lưng hành lễ, nói không ra lời. Hoàng đế cười hỏi, gặp ái phi của trẫm mà khanh không chào sao?

Tiết Tẫn nhớ lại, trước lúc nàng xuất giá, hắn từng hỏi, rốt cuộc nàng mong muốn điều gì?

Nàng vén màn kiệu đỏ, cười đáp rằng, ta muốn ngươi hối hận đến phát đ iên.

Tin đồn lập tức bay ra ngoài hoàng cung, mọi người bấy giờ mới vỡ lẽ. Hóa ra Giang Sương Hàn không hề yêu đại tướng quân như họ tưởng, hắn chỉ là một hòn đá kê chân trên con đường thượng vị của nàng mà thôi.

Tiết Tẫn nửa đời kiêu ngạo, quả thực bị ngã đau một vố, mặt mũi mất sạch. Hắn kháng chỉ không lên triều, uống cho say khướt rồi cầm kiếm phá tan đài hát hí khúc đã dày công chuẩn bị trong phủ. Các hộ vệ bên người âm thầm lo sợ một lúc nào đó, hắn sẽ không nhịn được mà cầm đao chạy vào cung kết liễu nữ nhân kia.

Hắn quả thực không nhịn được.

Nhìn thấy nàng nhẹ nhàng nhu thuận ỷ lại vào hoàng đế, cùng hoàng đế dùng bữa, dạo chơi Ngự Uyển, Tiết Tẫn cuối cùng cũng phải thừa nhận.

Hắn hối hận rồi, còn là hối hận đến phát đ iên.

Không lâu sau, đại tướng quân một thời từng thề tận trung với triều đình, dẫn theo phản quân lên điện Tam Bảo, mở con đường máu nhuộm đỏ rực, tiến vào hoàng cung c hém gi ết. Hắn cầm theo cái đầu của hoàng đế, đến trước mặt Giang Sương Hàn chất vấn rằng, đây là người mà nàng đã chọn ư?

Nàng mặt không đổi sắc, khí chất vẫn lãnh đạm như núi tuyết, hỏi hắn thật sự không tò mò vì sao nàng lại thâm tình với hắn đến vậy, còn cố chấp luôn miệng gọi hắn là đại tướng quân à.

Nhìn vẻ thản nhiên đó, hắn chợt cảm thấy run sợ, cảm thấy mình không muốn biết câu trả lời. Nhưng nàng vẫn cực kỳ vô tình, cực kỳ nhẫn tâm mà tặng cho hắn từng nhát đâm thật đau đớn.

Nàng hỏi, chắc hắn vẫn chưa quên Triệu Huyên Ngọc?

Tiết Tẫn biết người này. Nhiều năm trước, lúc Triệu Huyên Ngọc vẫn còn sống, hai người là huynh đệ kết nghĩa thân thiết, cùng nuôi chí lớn táng thân sa trường, dẹp yên bờ cõi. Nói là kết nghĩa, nhưng thực ra là biểu huynh đệ, mặt mũi không khỏi có vài phần giống nhau. Cả hai đều được tứ phong Nhất phẩm đại tướng quân, mỗi người trấn thủ một cõi. Không lâu trước đây, biên quan nơi Triệu Huyên Ngọc đóng quân thất thủ, người ấy cũng bỏ mình trong loạn lạc.

Giang Sương Hàn nói, ngày nàng chạy nạn ở biên thành, chính là Triệu Huyên Ngọc đã cứu vớt nàng, cho nàng một cái mạng. Từ đó về sau, liền thề c hết theo chàng.

Triệu Huyên Ngọc dịu dàng ôn nhuận, chăm sóc bảo vệ nàng như trân bảo quý giá, mặc kệ nàng từng là đào kép vạn người coi khinh. Chàng từng cầm tay chỉ Giang Sương Hàn vẽ tranh, từng dạy nàng đọc sách, cũng từng cùng nàng cưỡi ngựa dạo phố. Chàng luôn ôn hòa nhã nhặn, đối xử với mọi người đều bình đẳng ngang nhau.

Nàng ngưỡng mộ Triệu Huyên Ngọc, nảy sinh tình cảm cũng không dám nói ra, cảm thấy như vậy chính là vấy bẩn chàng. Chàng tựa như thần tiên ở trên cao, cúi đầu nhìn chúng sinh, một chút tâm tư không đúng dường như cũng thành đại bất kính.

Vì vậy, tình cảm, dục vọng của nàng, đành phải phát tiết ở trên người Tiết Tẫn. Làm những việc nàng muốn làm, nói những điều nàng luôn muốn nói. Cho đến khi hắn giẫm đạp tôn nghiêm vốn không còn lại bao nhiêu, Giang Sương Hàn cũng tháo mắc được chấp niệm cuối cùng đối với Triệu Huyên Ngọc.

Bức tranh nàng vẽ Tiết Tẫn, thực ra là vẽ người nọ. Ánh mắt thâm tình, cử chỉ dịu dàng, tuyệt đối ngoan ngoãn trước mặt Tiết Tẫn, đều dành cho người nọ. Khúc ca biên cương kia hát cho Tiết Tẫn, cũng là viết ra vì người nọ.

Tiết Tẫn, ngươi đã hiểu chưa? Đối với thế gian này, chàng đã c hết. Nhưng trong lòng ta, chàng luôn tồn tại. Tồn tại mãi mãi, tồn tại vĩnh viễn, không gì có thể xóa mờ được.

Cho nên, hiện tại ngươi có g iết ta, cũng không có gì phải sợ. Ta c hết, thì gặp lại chàng sớm hơn một chút. Đối với ta mà nói, trên đời này đã không còn lại dịu dàng nữa rồi. Ngươi có Khanh Khanh của ngươi, ta có tướng quân của ta, chúng ta không ai nợ ai thứ gì cả.

Giọng nói của nàng trong trẻo lạnh lùng, xa vời như kể lại một câu chuyện xưa, một đoạn tình cảm ngắn ngủi, một chấp niệm nửa đời, cũng như vô tình chặt đứt hết quá khứ giữa hai người.

Vành mắt hắn đỏ hoe, nhưng càng không thể để cho nàng được như ý.

Trăm phương ngàn kế muốn bù đắp những sai lầm trước kia, cũng muốn cho nàng tất cả mọi thứ nàng mong muốn, kể cả việc hủy hoại thanh mai của hắn. Hắn muốn xóa bỏ đi quá khứ lúc trước, xóa đi những tiếng gọi “Khanh Khanh” hay “Tướng quân” đó, toàn tâm toàn ý xây dựng một tương lai cho “Sương Hàn”, cũng như chờ đợi một tiếng “A Tẫn” của nàng.

Giang Sương Hàn mỉm cười, hất đổ bộ trà cụ xuống đất vỡ tan tành. Nàng đốt hết những bức tranh trước kia, cắt nát trang phục hí khúc, cầm kiếm chỉ vào tim của Tiết Tẫn.

Quần thần đều cảm thấy vị tân đế này sắp sửa đ iên rồi, không biết tức giận à. Nữ nhân lạnh lùng đó càng đ iên hơn nữa, không sợ c hết không được toàn thây chôn cất sao?

Âm thầm run sợ, lại chỉ thấy tân đế vốn âm ngoan hiểm độc, tàn ác bạo ngược kia nhẹ nhàng nắm lấy mũi kiếm, mặc kệ máu rỏ thành dòng rơi xuống, hôn lên nốt ruồi nơi chóp mũi của nữ nhân.

Lông mi của Giang Sương Hàn khẽ run rẩy, tay cầm kiếm tê cứng.

Những cảm xúc vốn không còn lại bao nhiêu của nàng, thời khắc đó bất chợt tuôn trào. Nàng từng nhìn thấy một hình bóng quen thuộc trong giấc mơ. Mành che trong trướng khẽ rủ xuống, che đi đôi mắt thâm tình dịu dàng.

Giống với ánh mắt Triệu Huyên Ngọc nhìn nàng.

Nhưng Giang Sương Hàn biết, đó là Tiết Tẫn.

“Tô đậm lên hàng mi đầy phong lưu

Trời sinh yêu kiều lại lạc nhầm đến chốn nhân gian.

Vị lão thần Cam Lộ Tự đã từng khuyên

Nên quen nhìn lớp son phấn tô điểm trên khuôn mặt

Cũng nên sớm biết rằng khúc tàn người sẽ tan

Thật đáng cười kẻ như ta, lỡ đem lòng yêu chút hoan lạc

Trên đài hí chỉ rộng vài thước

Hợp tan khó lường, sao có thể do người đời tính toán

Thanh y chỉ dám cầu một kiếp phù du trong lòng bình yên.” *

____

*: Trích bản dịch lời bài hát Không đài hí do Tiểu Tích Nhi, Tịch Âm Xã thể hiện

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: May của tháng Năm

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN