logo
REVIEW>> TRONG ĐẦU CHỈ TOÀN CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG
trong-dau-chi-toan-chuyen-yeu-duong
Tìm truyện
Donate

TRONG ĐẦU CHỈ TOÀN CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG

Tác giả:

Dạ Điểu

Designer:

AI_Tịch Lam

Độ dài: 97

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1200

Giới thiệu:

Lần đầu tiên Cổ Kì nhìn thấy Lạc Thiên Dịch, cậu bé này rất ngoan ngoãn.

Cậu bé mặc đồng phục học sinh xanh trắng, quần áo giày dép sạch sẽ, dáng dấp hào hoa phong nhã.

Có lần, cậu “lỡ tay” làm rơi điểm thi lên tay Cổ Kì, ngại ngùng cười nói: “Lần này thi không tốt lắm, chỉ đạt giải nhì thành phố thôi, bị thụt lùi mất rồi, thua chị quá nhiều, chị xuất sắc như vậy, có phải càng thích con trai xuất sắc hơn không?”

Có lần thang máy bị hỏng dừng lại giữa không trung, cậu nói: “Chị ơi, em sợ không gian kín, em có thể ôm chị được không?”

Có lần Cổ Kì bị bệnh, cậu chăm sóc cô cả một đêm, khi Cổ Kì tỉnh lại, cậu ngồi bên giường, hai mắt ươn ướt đỏ hoe, cậu nói: “Sau này em không cho phép chị bị bệnh nữa.”

Cậu bắt đầu vào đại học, đến thành phố cô ở, Cổ Kì thử yêu đương cùng cậu.

Dần dà Cổ Kì phát hiện có gì đó không đúng.

Đứa em trai ngoan ngoãn này không ngốc bạch ngọt như cô nghĩ…

Cậu mang lòng thù địch với tất cả những người khác phái quanh cô, cậu sẽ vả mặt đối phương, gây khó dễ cho đối phương, “chua ngoa” khiến người ta ghét.

Có lần Cổ Kì hơi thân thiết với một nhà văn nam, bạn học Lạc buồn bực vài ngày, cuối cùng ở trong phòng cả ngày không ra.

Cổ Kì tò mò đẩy cửa vào, ngạc nhiên khi thấy cậu đang chơi ném phi tiêu, động tác nhanh nhẹn chuẩn xác, vẻ mặt u ám lạnh lùng, mà trên bảng phi tiêu kia là ảnh chụp đầu của nhà văn nam ấy, mà ảnh chụp kia đã bị phi tiêu đâm thủng hàng trăm lỗ…

Cảnh Ô Thủy non nước hữu tình

Người Ô Thủy chung tình kiên tâm.

Mảnh đất Ô Thủy như một món quà được trời xanh ưu ái, mang trong mình một nét đẹp mộng mơ, khiến du khách tới nơi đây đều chẳng nỡ rời đi. Mà người Ô Thủy, lớn lên giữa sự dịu dàng tràn ngập trong từng ngọn cây hơi thở ấy nên dường như họ cũng ôn hòa tới lạ, không chỉ ôn hòa, mà còn chân thành và nhiệt thành từ tận trái tim.

Đã từng có một đoạn chuyện xưa vừa nồng cháy vừa ngọt ngào xảy ra ở thành phố Ô Thủy nọ. Trong đoạn chuyện xưa ấy, có một chàng trai si tình tên Lạc Chiêu Niên dành cả trái tim thiếu niên của mình cho thiếu nữ Cổ Như Tâm, nâng niu cô như báu vật đáng giá nhất trên đời.

Thành phố Ô Thủy giống như nhân chứng cho những giây phút ngọt ngào của họ, những lần nắm tay trốn vào một góc thành phố tận hưởng giây phút riêng tư, cũng là nhân chứng cho kết cục đáng buồn của mối tình ấy.

Một tình yêu có rất nhiều cách kết thúc, có thể sẽ đơm hoa kết quả nhưng cũng có lúc sẽ phải nhường chỗ cho tham vọng và sự cao ngạo từ trong cốt cách. Vậy nên Cổ Như Tâm đã rời đi và bỏ lại tình yêu non nớt ấy, chấm dứt một đoạn thời gian vô tư khoái hoạt.

Câu chuyện xưa ấy giờ đã trở thành một đoạn hồi ức ngắn ngủi mà Cổ Như Tâm kể lại cho cô con gái Cổ Kì của mình nghe, là một điều tiếc nuối mãi mãi không thể bù đắp.

"Cổ Kì hiếm khi nhìn thấy một Cổ Như Tâm như vậy, mẹ luôn tự tin, thanh lịch, khôn khéo và mạnh mẽ. Nhưng lúc này mẹ lại cảm thấy tủi thân, thất vọng cho một tình yêu đã mất, chẳng giống bản thân mẹ chút nào cả.

Có lẽ vì quá mới lạ cho nên mới có chuyến đi đến thành phố Ô Thủy này.

Chỉ là Cổ Kì không bao giờ ngờ được rằng trong chuyến đi đến thành phố Ô Thủy này cô lại gặp một cậu bé họ Lạc, một cậu bé cố chấp giả vờ ngoan ngoãn.

À, cậu bé ấy đúng là con trai của Lạc Chiêu Niên, Lạc Thiên Dịch.

Thời gian dường như quay ngược trở lại, tình yêu thương nhớ nhung giữa cha mẹ mình đã được tiếp tục kéo dài trên người họ…

Giây phút mà Cổ Kì nhìn thấy Lạc Thiên Dịch thò đầu nhìn ra từ ô cửa sổ quán trà, Cổ Kì tưởng như bản thân cũng trở thành Tây Môn Khánh háo sắc nhìn thấy Phan Kim Liên khuynh thành trong "Thủy Hử".

Cổ Kì cảm thán mảnh đất Ô Thủy này quá được tự nhiên ưu ái, người sống ở đây ai nấy cũng đều thanh tú dễ nhìn, mà đứa trẻ Lạc Thiên Dịch này thì thật sự quá đẹp trai.

Ấn tượng ban đầu của Cổ Kì về Lạc Thiên Dịch kém cô 4 tuổi này là một cậu nhóc xinh đẹp, thuần khiết như mây trắng, còn là fan hâm mộ chính hiệu của cô.

Cổ Kì là một nhà văn tài năng, những câu chuyện trinh thám của cô được đón nhận vô cùng nồng nhiệt từ ngay tác phẩm đầu tay cho tới các tác phẩm sau. Còn Lạc Thiên Dịch thì đã đọc tất cả sách của Cổ Kì, không chỉ là đọc, mà còn đọc rất nhiều lần, nghiền ngẫm, phân tích nội dung trong đó. Vì thế, ngay lần đầu tiên gặp mặt, cô đã khiến cậu nhóc không vui bỏ đi khi lỡ động chạm tới "tác giả Cổ Kì" mà cậu yêu thích.

Đối với Lạc Thiên Dịch, cậu mới chỉ là một nam sinh 18 tuổi, có thể cậu hiểu chuyện hơn, trưởng thành hơn so với các bạn đồng trang lứa nhưng cũng không bị mất đi sự tươi sáng của thiếu niên cùng một trái tim đơn thuần chưa từng biết rung động. Mà người đã khiến trái tim ấy phải lệch nhịp chính là vị khách vô tình tới tá túc ở nhà cậu.

Vị khách đó là một chị gái rất đặc biệt. Đặc biệt như thế nào? Là một cô gái 22 tuổi nhưng lại mang một khí chất phóng khoáng, lõi đời và tùy ý hơn xa tuổi thật. Ở trên người cô như có một điều gì đó rất đặc biệt luôn thu hút cậu, đến mức khiến lời nhắc nhở của cha cậu cũng trở nên vô ích.

Lạc Thiên Dịch say mê mùi hương của Cổ Kì, chìm đắm trong khí chất của cô, nhung nhớ dung nhan kiều diễm ấy và ngưỡng mộ trí thông minh của cô.

Chỉ một thoáng đắm say đã khiến trái tim cậu thua cuộc đầu hàng mà rơi vào thứ cảm xúc mà người ta gọi là "thích" với Cổ Kì.

Vậy nhưng, trong chuyện tình cảm, Cổ Kì lại là một con người rất thờ ơ. Bạn trai đối với cô là gì? Là lúc cần thì xuất hiện, không cần thì biến mất. Thích với cô vẫn còn đang là một thứ mơ hồ cần được giải đáp. Cổ Kì là mẫu người thực tế, tình cảm không phải một thứ gì quá quan trọng đến mức không thể thiếu trong cuộc sống của cô.

Vì vậy, kể từ giây phút Lạc Thiên Dịch rung động trước Cổ Kì, khi tình cảm của cậu cứ ngày một nhiều hơn thì trong câu chuyện này đã định sẵn cậu sẽ là người vất vả, yếu thế hơn để có được tình yêu của mình rồi.

Sau khi Cổ Kì rời đi, Lạc Thiên Dịch quyết tâm thi đại học tới thành phố mà Cổ Kì đang sống. Để theo đuổi được Cổ Kì, có thể nói Lạc Thiên Dịch đã dùng hết tất cả vốn liếng của mình rồi, từ một thiếu niên ngây thơ tuổi đôi mươi đến "nghệ nhân pha trà" thì cũng đủ hiểu có tuyệt chiêu gì trong người Lạc Thiên Dịch đều lôi ra hết.

Từ giả ốm để được vào nhà chị sống đến dùng trù nghệ để đi tới trái tim, rồi làm nũng để được cưng được nựng hay mặt dày để giành chút phúc lợi. Lạc Thiên Dịch không biết tại sao mình lại thích Cổ Kì nhiều đến thế, yêu Cổ kì nhiều đến vậy, nhiều tới mức có đôi lúc thứ tình cảm ấy khiến cậu trở nên thật nhỏ bé, bất an.

Nhưng Lạc Thiên Dịch chưa bao giờ lơi lỏng tay mình, cậu luôn luôn giữ chặt Cổ Kì, vì cậu đang chờ, chờ sẽ có ngày chị gái cũng sẽ yêu cậu như vậy.

Và Lạc Thiên Dịch cũng đã làm được, cậu đã khiến một Cổ Kì vốn coi tình cảm như "vật ngoài thân" trở nên thật sự trân trọng đoạn tình cảm này. Ban đầu chỉ là một chút nhớ, một chút nuông chiều đối với chàng trai trẻ tuổi nhưng rất biết làm nũng này. Nhưng một chút rồi lại một chút, cuối cùng trở thành một khoảng trời thật rộng lớn, đem chút tình cảm hời hợt ban đầu của Cổ Kì vun đắp thành mong muốn bên nhau tới trọn đời cùng Lạc Thiên Dịch.

Tình cảm của Cổ Kì có đôi khi khiến người ta cảm thấy nó thật ít ỏi, bởi trời sinh cô vốn là thế, nhưng cô tình nguyện dành tất cả những tình cảm cô có dành cho Lạc Thiên Dịch, chàng trai của thành phố Ô Thủy ôn hòa đã đem tới cho cô một tình yêu nồng cháy.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Khế + Sầu Riêng – Clinomania

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN