logo
REVIEW>> TRỘM NHÌN ÁNH SÁNG
trom-nhin-anh-sang
Tìm truyện
Donate

TRỘM NHÌN ÁNH SÁNG

Tác giả:

Trì Tổng Tra

Độ dài: 100

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 356

Giới thiệu:

Một câu chuyện về mối tình đơn phương lặng thầm suốt 9 năm cuối cùng cũng đơm hoa kết trái.

Trái tim y dành trọn cho người kể từ khi còn là cậu thiếu niên mới lớn cho đến khi người ấy kết hôn thì tan vỡ. Y lại nhặt nhạnh những mảnh vỡ ấy chờ đợi một người không biết khi nào sẽ quay lại.

“Em yêu anh, ánh trăng của em.”

“Anh là ánh trăng trên bầu trời, là tia sáng em vẫn luôn trộm ngắm nhìn.”

***

Tạ Thời Dã năm nay đã 29 tuổi, gia nhập giới giải trí từ năm 22, vừa ra mắt đã hot, hot đến mức vô lý, cậu là bằng chứng cho câu hot nhờ số mệnh. Cậu không có tác phẩm đặc biệt xuất sắc, dựa vào khuôn mặt và mấy bộ phim chuyển thể hot bùng nổ nhảy vọt thành idol hàng đầu, tài nguyên đổ xô tìm tới.

Tạ Thời Dã quyết định phải chuyển mình, 29 đối với idol là đã già nhưng đối với giới diễn viên thì chỉ mới bắt đầu. không biết may hay rủi, bộ phim điện ảnh đầu tiên của Tạ Thời Dã hợp tác với Phó Húc.

Phó Húc là một viên ngọc quý của giới diễn viên, anh nổi lên bằng thực lực, đạt ảnh đế khi còn rất trẻ, là sự tồn tại đáng ngưỡng mộ, đáng được hướng tới trong giới diễn viên.

Anh cũng là người Tạ Thời Dã yêu thầm nhiều năm.

Truyện kể về mối tình đơn phương của Tạ Thời Dã, cậu yêu thầm đàn anh cùng trường của mình ròng rã 9 năm.  Sau khi Phó Húc rời trường tập trung đóng phim, cậu lại muốn trở thành một người xứng với Phó Húc nên cố gắng xông xáo trong giới giải trí.

Rồi Phó Húc bất thình lình công bố giải nghệ sang nước ngoài kết hôn với bạn trai đồng giới khi sự nghiệp của anh đang ở đỉnh cao, rất bốc đồng rất bồng bột.

Giấc mộng bao năm của Tạ Thời Dã hóa hư vô, mộng tan người tỉnh, đau đến không biết phải làm sao.

Hóa ra Phó Húc thích nam, là do cậu không chủ động, cậu hối hận và không cam lòng, cảm thấy mình quá nhát gan, đánh mất cơ hội rồi thì biết trách ai.

Phó Húc là ánh sáng Tạ Thời Dã hướng theo, nhưng càng ngày ánh sáng càng xa tầm với.

***

Những tưởng tình cảm ấy của Tạ Thời Dã sẽ phải cất sâu thật sâu trong đáy lòng đến hết đời hết kiếp, ấy thế mà chẳng được mấy năm, đàn anh ly hôn quay về nước.

Diễn chung một bộ phim lại có quen biết từ trước nên họ cũng khá thân thiết với nhau.

Tạ Thời Dã vẫn gọi Phó Húc là anh, vẫn nghe lời, chỉ là sự thân mật và ỷ lại kia tựa như râu ốc sên, sau một trận đại hạn đã run rẩy thu về, không dám tùy tiện thò ra nữa.

Cậu vẫn giữ khoảng cách với Phó Húc. Tác giả xây dựng hành động nhân vật này rất đúng đắn, không mê muội bất chấp, không vồ vập, tự biết điểm dừng biết răn đe bản thân.

Phó Húc dịu dàng với cậu nhưng từ mọi chi tiết đều cho cậu biết anh sẽ từ chối.

Mà cậu thì không thể chịu nổi sự từ chối của anh, cậu đã thấy rất nhiều người bị anh từ chối, nhã nhặn lịch sự nhưng dứt khoát, không còn thân thiết cũng chẳng thể làm bạn.

Như thế rất tốt nhưng cũng rất tàn nhẫn.

Nhưng Phó Húc là vực sâu không đáy.

Nếu dễ dàng từ bỏ thì mấy năm trước Tạ Thời Dã đã sớm thoát khỏi mối tình đơn phương này rồi. Sự thật chứng minh Tạ Thời Dã không làm được, có c hết cũng không hối cải.

“Bản thân đã cảm nhận được sự dịu dàng này thì sao có thể quen được quãng thời gian trong quá khứ nữa.

Vốn luôn là vậy, mỗi khi y cho rằng tình cảm của mình với Phó Húc đã rút về trong một phạm vi có thể khống chế, người này sẽ luôn có cách để y càng thêm yêu, khiến y lại sắp mất khống chế.”

Hơn thế nữa Tạ Thời Dã vốn “nhắm mắt lại, che lỗ tai, không nhìn không nghe, lừa mình dối người” với hôn nhân cũ của Phó Húc, đến khi cậu biết được trong mối tình đó Phó Húc đã phải chịu đựng những gì thì tình cảm của cậu không thể nào che giấu được nữa.

Vào thời điểm y không biết, ánh sáng của y bị người ta tàn nhẫn đạp vỡ, bị nghiền xuống vũng bùn, trở thành một người ghét bỏ cả bản thân, đối mặt với lời tỏ tình của y, vậy mà lại nói đừng thích anh, anh sợ sẽ hủy hoại cậu. Người thật sự bị hủy hoại là người y yêu suốt mười năm đây này.

Trong chuyện tình yêu, sợ hãi có thể ngăn cản người ta trong chốc lát, nhưng lại không thể cản được cả đời.”

Diễn biến tâm lý của Tạ Thời Dã rất giằng co, cậu sợ sẽ mãi thành người dưng nhưng lại dám tỏ tình khi biết về những điều Phó Húc đã trả qua. Bước đi ấy của Tạ Thời Dã đã đúng.

Tạ Thời Dã theo đuổi Phó Húc.

Thời gian dần trôi, mỗi ngày Tạ Thời Dã lại tặng cho Phó Húc một đóa hồng, không nhiều không ít, chỉ đúng một đóa. Đến mức mà về sau đám Đồ Nhan cũng phát hiện, nhưng bọn họ rất ăn ý không ai nói ra.

***

Một đoạn truyện dưới đây đã tả rất kỹ diễn biến tình cảm của Phó Húc, chẳng cần phải dong dài nhưng lại rất rõ ràng:

Thật ra Phó Húc chưa từng có ý định ở bên Tạ Thời Dã, anh vẫn luôn cố gắng thuyết phục mình, Tạ Thời Dã không có gì khác với những người kia hết, anh có thể từ chối họ thì cũng có thể từ chối Tạ Thời Dã.

Nhưng sự thật đã chứng minh, anh sai rồi. Phó Húc không có cách nào để lờ người này đi, cũng không thể dứt khoát cắt đứt như ngày trước.

Phó Húc cũng chỉ là một người bình thường, cũng có những lúc nhát gan, bị tổn thương cũng sẽ không dám đem lòng yêu người khác, như thể sợ kích thích cho vết thương thêm đau.

Không phải là tình thâm khó quên hay gì, chỉ là sợ hãi.

Cuộc sống không như là mơ, thực tại cũng chỉ là những phiền toái đáng ghét làm người ta mỏi mệt. Anh đã từng cho là bản thân không gì không làm được, nhưng anh sai rồi, sai nặng nề.

Cái ngày anh tặng cho Tạ Thời Dã thẻ kẹp sách mình tự tay làm, Tạ Thời Dã đã đáp lại anh bằng một bức thư tình nho nhỏ.

Trong đó chỉ là vài câu thật đơn giản, nhưng lại hàm chứa biết bao tình cảm.

Bên trong lá thư tình ấy, Tạ Thời Dã nói, anh là ánh sáng của em.

Thay vì nói anh là ánh sáng, Phó Húc cảm thấy Tạ Thời Dã mới là ánh sáng, y có tiền đồ và tương lai rạng ngời.

Không như anh, niên thiếu thành danh, nhưng chưa đến trung niên đã thấy được kết cục.

Ngành giải trí luôn là thế, không có nhiều người chờ bạn như vậy, từng vì sao cứ thế lặng lẽ vụt tắt trên trời đêm thăm thẳm. Quần chúng chưa bao giờ thiếu những vì tinh tú ấy, không có cái này, thì sẽ có cái khác.

Anh cho rằng mình có thể không đáp lại tình cảm của Tạ Thời Dã, nhưng anh không thể làm được.

Lần đó say rượu ở KTV rồi kể hết mọi chuyện, gần như đã làm xáo trộn tất cả dự định của anh. Anh muốn cực lực phủ nhận sự rung động của mình, cho rằng có thể bỏ qua thứ tình cảm ấy.

Rốt cuộc vẫn không được, cho dù trong mối tình này, anh sợ nhất là kết cục lại tái diễn.

Phó Húc thầm nghĩ, anh thua rồi. Anh không thể chịu nổi dáng vẻ đó của Tạ Thời Dã, cũng không thể xem nhẹ sự thất vọng che trời lấp đất dâng lên vào khoảnh khắc anh tưởng rằng Tạ Thời Dã nói từ bỏ.

Tình chẳng biết đã tới từ khi nào, mà thoáng chốc đã đậm sâu.

Tạ Thời Dã muốn, anh sẽ cho, không có gì là không thể cho hết.

Dù sao thì trong cuộc tình này, thứ Tạ Thời Dã mang ra đặt cược chính là tình cảm suốt mười năm.

Mà anh, là chính anh.

***

Quả ngọt sẽ dành cho những ai biết nắm lấy cơ hội, mối tình đơn phương mười năm cuối cùng cũng nhận được kết cục có hậu.

Mình đánh giá truyện này rất cao bởi tình tiết xây dựng tuần tự hợp lý, nhân vật có chiều sâu, ngọt ngược đan xen đầy đủ những cung bậc cảm xúc của một mối tình thầm lặng.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Memory_Land

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN