logo
REVIEW>> TRỘM HÔN DỊU DÀNG
trom-hon-diu-dang
Tìm truyện
Donate

TRỘM HÔN DỊU DÀNG

Tác giả:

Kim Nhất Thiên

Reviewer:

Độ dài: 49

Tình trạng: Đang edit

Lượt xem: 1867

Văn án:

Thời điểm 16 tuổi, Lâm Lạc Chỉ đã gặp Lục Kiến Trạch – một chàng trai lớn hơn cô hai tuổi – anh là một người dũng cảm, nổi bật nhưng lại ít nói; vẻ ngoài mang đầy bí ẩn.

Dần dà lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, Lâm Lạc Chỉ nảy sinh tình cảm không thể giấu được với chàng trai.

Có điều ở một góc tối mà cô không để ý thì Lục Kiến Trạch đã nhìn thấu tất cả.

Trước đêm vào đại học, Lâm Lạc Chỉ phát hiện một bí mật, cuối cùng cô đã lấy hết can đảm để nói ra lời tỏ tình được giấu kín bấy lâu nay.

Những ngày sau đó hai người bên nhau rất hạnh phúc, Lục Kiến Trạch luôn mang đến cảm giác an toàn cho cô.

Vậy mà sau này, chính cô là người nói lời chia tay trước.

“Em không cần anh nữa.”

Khi cô nói những lời trên vẫn không ngờ đến việc mình sẽ gặp ác mộng sau 3 năm tiếp theo, mỗi khi cô muốn gọi điện cho anh thì những lời nói ấy lại văng vẳng bên tai, khiến cô chùn bước.

“Em hãy nghĩ kĩ lại, nếu chúng ta thật sự chia tay… Anh sẽ không quay lại!”

Sau câu nói đó, anh đã đứng ngoài cửa suốt một đêm, tàn thuốc rơi đầy đất. Qua hôm sau nhanh chóng lên máy bay ra nước ngoài.

Ba năm trôi qua, người nói không quay lại đã về chốn xưa, còn người không cần anh nữa được nhận vào ngôi trường mới. Tại đây, cả hai gặp nhau.

Đứng trước cửa phòng học, trái tim của Lâm Lạc Chỉ đã bình lặng, nhưng mắt cô lại đỏ lên trong giây lát. Còn Lục Kiến Trạch thì ngạc nhiên, nhưng mau chóng thay đổi bằng ánh mắt mong nhớ.

Anh đưa tay xoa má của cô rồi cất giọng vừa trầm vừa khàn: “Gầy đến mức này mà em bảo mình sẽ chăm sóc tốt cho bản thân sao?”

***

"Đứa trẻ hạnh phúc sẽ dùng tuổi thơ để chữa lành mọi vết thương trong đời. Đứa trẻ bất hạnh sẽ dùng cả đời để hàn gắn những tổn thương của thời thơ ấu.”*

Lâm Lạc Chỉ, người con gái với một tuổi thơ không hề trọn vẹn. Cô thiếu đi tình thương của người mẹ, thiếu đi cái gọi là tình cảm người cha. Ngay từ nhỏ, cô không hề biết tình cảm ấy thiêng liêng đến cỡ nào. Nhưng thật may, cô có ông bà nội luôn che chở, săn sóc, yêu thương cô hết mực.

Lục Kiến Trạch, chàng thiếu niên ấy cũng đã trải qua những ngày tháng cơ cực nhất của cuộc đời. Một đứa trẻ chỉ mới là học sinh cấp ba đã phải gánh chịu những đau đớn về thể xác lẫn tinh thần, bị chính bố ruột của mình đem ra thành vật trao đổi, làm công cụ kiếm tiền cho ông ta trả nợ. Những điều ấy đã làm cho con tim anh nguội lạnh, vết thương chồng chất vết thương.

Câu chuyện giữa Lâm Lạc Chỉ và Lục Kiến Trạch bắt đầu vào mùa hè năm ấy...

Mùa hè  ấy, cô gái nhỏ đã theo bố của mình lên thành phố nhập học vào một trường cấp ba trọng điểm thành phố. Bố cô đã đưa cô đến ở nhờ nhà sếp của mình - cũng chính là bố của Lục Kiến Trạch.

Và ở đây, cô lần đầu tiên gặp gỡ chàng trai mang tên Lục Kiến Trạch. Người con trai với hành tung bí ẩn, trầm mặc, ít nói nhưng lại quan tâm cô vô cùng, luôn xuất hiện những lúc mà cô khó khăn nơi đất lạ này.

Cuộc gặp gỡ đó đã có một Lâm Lạc Chỉ bước vào cuộc đời của Lục Kiến Trạch làm cho thế giới trong anh sống lại thêm một lần nữa. Một cô gái với nụ cười hồn nhiên, một bữa cơm đơn giản mà ngóng chờ được anh khen, một cô gái luôn chờ đợi mỗi khi anh trở về. Chỉ là những điều nhỏ nhặt ấy thôi nhưng đã đủ để anh biết rằng anh còn có gia đình, còn có người quan tâm.

Còn với Lâm Lạc Chỉ, cô coi anh như một thế giới thu nhỏ của mình. Anh luôn xuất hiện mỗi khi cô khó khăn nhất, khổ sở nhất. Anh chia sẻ, giúp đỡ cô trong học tập, quan tâm lo lắng khi cô bị ốm. Có lẽ khoảng thời gian Lâm Lạc Chỉ khó quên nhất chính là người bà mà cô yêu quý không còn trên đời này nữa. Thế giới trong cô hoàn toàn sụp đổ, mọi thứ trong tâm hồn cô hóa một màu đen không có ánh sáng. Là anh - người con trai ấy đã nhẹ nhàng dỗ dành cô, giúp đỡ cô vượt qua khủng hoảng ấy. Bóng hình anh đã in đậm trong trái tim cô lúc nào không hay.

Con người ai lại không có bí mật cơ chứ? Cả anh và cô đều có bí mật nhưng chẳng tài nào có thể nói ra. Vì hiện thực tàn nhẫn, đã khiến cả hai bỏ lỡ nhau.

Thời gian cứ trôi đi, Lục Kiến Trạch rời thành phố này để sang nơi khác học đại học. Chỉ còn Lâm Lạc Chỉ trong căn nhà trống vắng, lạnh lẽo. Vì thế, cô luôn cố gắng học tập không ngừng nghỉ. Nhưng rồi cô không đủ can đảm để thi vào cùng trường đại học của anh. Thế nên, cô lựa chọn học cùng thành phố với anh mà thôi.

Mọi thứ đã dần thay đổi, cô không còn là Lâm Lạc Chỉ của tuổi 16 nữa rồi. 2 năm cách xa nhau ấy, nhưng trái tim cô chưa bao giờ quên đi hình bóng của anh.

Còn Lục Kiến Trạch thì sao, anh có nhớ đến cô không? Câu trả lời vẫn luôn là có. Anh từng trở về, chỉ vì một câu nói của cô mà thôi. Dườn như mọi thứ liên quan đến Lâm Lạc Chỉ với anh thật sự rất quan trọng, nó quan trọng hơn cả bất cứ điều gì.

Lí trí không cho phép Lục Kiến Trạch được thích Lâm Lạc Chỉ, nhưng anh đã không kiềm lòng được mà lại xao động thêm lần nữa. Người con gái ấy trong tâm trí anh chưa hề thay đổi, cô vẫn là cô bé nhẹ nhàng, đáng yêu, rụt rè và một trái tim trong sáng, thuần khiết.

"Anh thích em". Lục Kiến Trạch cười nhẹ nhàng nói, "Đây là kết quả trong hai năm suy nghĩ mà hôm nay anh muốn trực tiếp nói với em."

Cuối cùng, sau hai năm Lâm Lạc Chỉ cũng chờ được ngày này, chờ được ngày mà anh nói ra bí mật của bản thân - và đây cũng chính là bí mật cô đã cất dấu.

Lâm Lạc Chỉ yêu Lục Kiến Trạch nhưng cô chưa hề có cảm giác an toàn khi bên anh. Anh hiểu được tâm trạng của cô, luôn dỗ dành cô, an ủi cô, luôn đặt cô vào vị trí cao nhất trong trái tim mình. Anh bao bọc cô như một nàng công chúa, cưng chiều cô trong khả năng của anh.

Thế nhưng, tình yêu đẹp đẽ đã không thể thắng nổi sự nghiệt ngã của hiện thực. Người đàn ông mang tên Lâm Chấn Đông đã phá tan mọi hy vọng của cô. Lâm Lạc Chỉ không muốn vì cô mà anh khổ sở thêm nữa, không muốn vì bên cô anh luôn phải kìm nén, không muốn anh từ chối cơ hội được đi trao đổi học sinh nước ngoài - từ bỏ đi ước mơ của bản thân mình. Cô đã nói lời chia tay anh...

Anh chiếm giữ thanh xuân của cô, cùng cô vượt qua thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời, ở trong lòng cô chiếm một vị trí đặc biệt mà không ai có thể thay thế.

“Em hy vọng anh có thể gặp lại một người yêu anh, yêu anh hơn em.”

“Em xin lỗi.”

Năm ấy Lục Kiến Trạch rời đi, Lâm Lạc Chỉ đã mắc bệnh trầm cảm... Căn nhà thuê chung được cô giữ nguyên, gạt tàn thuốc của anh để lại được cô coi như báu vật. Cô thi lên nghiên cứu sinh ngành mà anh đã học, cô muốn giống anh...

Ba năm đằng đẵng Lâm Lạc Chỉ đã phải chịu những tổn thương về mặt tinh thần lẫn thể xác. Căn bệnh trầm cảm nặng nề đã cướp đi những ký ức ngọt ngào giữa anh và cô. Để khi Lục Kiến Trạch biết mọi chuyện thì có lẽ quá muộn. Vì thế, anh dành thời gian để một lần nữa chăm sóc, cùng cô đi điều trị tâm lý. Anh lại trở lại như xưa, người con trai với trái tim ấm áp, yêu thương và chữa lành cho cô.

“Hai ta bên nhau cả đời, không bao giờ tách nhau, nếu em cảm thấy đang liên lụy anh, hiện tại, anh cũng bệnh rồi, chúng ta cùng nhau chữa bệnh, cùng nhau hồi phục, không ai liên lụy ai.”

Lâm Lạc Chỉ  là ánh dương chiếu sáng cả tâm hồn lẫn trái tim anh. Còn Lục Kiến Trạch là ngọn lửa, là sức mạnh để cô dựa vào khi khó khăn trong cuộc đời này.

“Trộm hôn dịu dàng” với một cốt truyện không quá mới lạ nhưng đủ để làm chúng ta trăn trở, nghĩ suy về những gì mà hai nhân vật chính đã phải trải qua. Họ vẫn lạc quan tiến về phía trước, buông bỏ quá khứ, nỗ lực viết nên cái kết đẹp cho tương lai của chính mình.

____

**Trích câu nói của Alfred Alder

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nhà Bluano

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN