logo
REVIEW>> TRỜI SINH THÍCH EM
troi-sinh-thich-em
Tìm truyện
Donate

TRỜI SINH THÍCH EM

Tác giả:

Dung Vô Tiên

Designer:

AI_Tịch Lam

Độ dài: 93

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1124

Kỷ Minh Nguyệt vốn là đại tiểu thư được nuông chiều của Kỷ gia. Bởi vì gia đình giàu có, em trai lại thông minh nhanh nhẹn nên cô cực kỳ lười biếng, chỉ muốn làm cá mặn sống qua ngày.

Thế nhưng Kỷ Minh Nguyệt đã gặp Tạ Vân Trì, chàng trai đó ôn nhu dịu dàng lại tỏa sáng lấp lánh như tinh tú trên trời cao, khiến một người trước nay kiêu ngạo như Kỷ Minh Nguyệt cũng phải rụt rè, thấp thỏm.

Biết Tạ Vân Trì không thích người không có tương lai, cá mặn như Kỷ Minh Nguyệt bắt đầu nỗ lực học hành, hy vọng một ngày nào đó có thể đuổi kịp bước chân anh. Vì Tạ Vân Trì, cô còn làm ra những hành động hết sức ấu trĩ.

Yêu thầm một người thật sự quá khó khăn, mỗi ngày đều là tâm như tro tàn, sau đó tro tàn lại cháy, sau đó lại một lần nữa tâm như tro tàn.

Quá trình này, cô từng lặp lại suốt ba năm.

Buổi sáng nhìn thấy có người đưa thư tình cho anh, trong nháy mắt mọi thứ sụp đổ; nhìn anh khẽ cười mà từ chối bức thư kia, hy vọng lại được thắp lên.

Thậm chí có đôi khi, tự bản thân lấy cớ, nghĩ rằng hôm nay anh không biết mình là ai cũng không sao, nỗ lực thêm một chút, anh nhất định sẽ nhớ rõ.

Không ngừng xoay vòng như thế.

Cho đến khi thi đại học xong, cô không chờ được Tạ Vân Trì ở buổi tiệc tốt nghiệp, khi đó mới triệt để lạnh tâm.

Lúc ấy cô nghĩ, phải buông bỏ đoạn tình cảm này, đi thật xa Tạ Vân Trì, không bao giờ cho tro tàn có cơ hội cháy lại nữa.

Tình yêu vốn dĩ là vậy mà, đúng người còn phải đúng thời điểm nữa. Có lẽ khi đó thời điểm duyên phận của họ chưa đến, cuối cùng Kỷ Minh Nguyệt lựa chọn cất đoạn tình cảm này, sang Mỹ du học.

Khi đi học ở Mỹ, cô luôn cố tình làm bản thân cực kỳ bận rộn, ngay cả giáo sư cũng nói, đã rất lâu rồi ông chưa thấy người nào cố gắng nỗ lực như Kỷ Minh Nguyệt.

Kỷ Minh Nguyệt cũng không muốn làm chính mình căng thẳng như thế, chỉ là, dường như phải bận rộn đến không còn khoảng trống, cô mới có thể thôi không nghĩ tới Tạ Vân Trì.

Cô có thể bận đến mức quên đi tất cả mọi thứ.

Duy chỉ có tương tư là không quên.

Có người từng nói tình cảm năm mười bảy tuổi là đoạn tình cảm thuần khiết, đẹp đẽ nhất khiến người ta khó lòng quên được.

Kỷ Minh Nguyệt mang theo mối tình đơn phương lang bạt giữa xứ người mười năm mà không ngờ rằng chàng thiếu niên trong giấc mơ của cô cũng đang không ngừng kiếm tìm cô.

Và mình thật sự bị tình yêu của Tạ Vân Trì làm cho cảm động.

Suốt mười năm Kỷ Minh Nguyệt đi du học, năm nào Tạ Vân Trì cũng sang Mỹ tìm cô. Cầm ảnh cô đi khắp nơi dò hỏi, những năm đầu anh chỉ đủ tiền mua vé máy bay, không mua nổi đồ ăn cũng chẳng thuê được chỗ ngủ, lang thang nơi đất khách quê người chỉ vì tìm kiếm một bóng hình.

Mười năm, hai mươi ba lần đi về tay trắng, thế nhưng Tạ Vân Trì chưa từng nản lòng. Tình cảm của anh âm thầm, nhưng lại mãnh liệt không thể đong đếm.

“Hai ngày này cô thậm chí không dám chợp mắt, chỉ cần nhắm mắt lại, đi vào giấc ngủ là sẽ nhìn thấy Tạ Vân Trì.

Thấy anh đeo cái cặp sách, lẻ loi đơn độc, cầm theo ảnh chụp mà đi tìm cô.

Thấy anh thất vọng, hy vọng, thất vọng, rồi lại hy vọng.

Thấy anh viết từng câu từng chữ gửi cho cô.

Cô thậm chí không dám tưởng tượng trong suốt mười năm qua, Tạ Vân Trì đã phải trải qua như thế nào.

Ba nuôi qua đời, mẹ ruột xem trọng tình yêu, ba ruột muốn anh gọi là chú, em gái thì lúc đầu lại căm thù anh.

Khốn khổ thất vọng, rõ ràng cũng chỉ mới mười mấy tuổi đã phải gánh vác kinh tế trong nhà, còn phải lo chuyện thuốc men cho ba nuôi.

Ngay cả cô, người Tạ Vân Trì thích, cũng đi nơi khác, không có tin tức, cũng không thể tìm thấy người.

Nhưng Tạ Vân Trì vẫn luôn tươi cười, ôn nhu mà hướng về phía trước, làm tất cả mọi việc cực kỳ xuất sắc, khiến người khác phải kinh ngạc.

Thậm chí còn đối với cô…

Không hề oán hận.

Kỷ Minh Nguyệt lại nhớ tới, lần trước Tạ Vân Trì nói với cô…

“Hình như cũng không quá dễ dàng.”

“Nhưng oán giận, khổ sở cùng ủy khuất cũng không thay đổi được cái gì. Cho nên không bằng nỗ lực một chút, vui vẻ một chút.””

Nếu nói Tạ Vân trì là mây trắng, là ánh sao, là tình đầu bồng bột của Kỷ Minh Nguyệt thì Kỷ Minh Nguyệt chính là trăng sáng, là trời cao là vết chu sa đậm sâu trong lòng Tạ Vân Trì.

Đúng như tên truyện “Trời sinh thích em”, bởi vì tình cảm của họ do trời cao an bài, đến thời điểm thích hợp họ sẽ trở về nhau thôi, bất kể có đi xa tới đâu, rời xa bao lâu, cuối cùng họ sẽ gặp lại, sẽ nắm tay nhau đi đến cuối con đường.

Giống như trong bức thư Kỷ Minh Nguyệt bỏ lỡ, Tạ Vân trì đã viết:

““Kỷ Minh Nguyệt, cho dù em đang ở nơi nào, sinh hoạt ra sao, thậm chí nếu có một ngày em ngã xuống, em vĩnh viễn là của anh, vân thượng minh nguyệt.”

Cô nhẹ nhướng mày, đánh giá, “Ừm, còn viết khá tốt.”

Tạ Vân Trì phụ họa, một chút cũng không khiêm tốn, “Anh cũng thấy thế.”

Nói xong, Tạ Vân Trì lại lặng im hai giây, bổ sung…

“À, đúng rồi.”

“Chữ ‘thượng’ là động từ.”

Anh dừng một chút, lại bổ sung…

“Đương nhiên, nếu em không hài lòng thì đổi chủ ngữ và vị ngữ với nhau cũng được.””

____

(Vân thượng minh nguyệt: trăng ở trên mây)

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Selina

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN