logo
REVIEW>> TRỞ LẠI KHI KIẾM TIÊN LÀ THIẾU NIÊN
tro-lai-khi-kiem-tien-la-thieu-nien
Tìm truyện
Donate

TRỞ LẠI KHI KIẾM TIÊN LÀ THIẾU NIÊN

Độ dài: 54

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 726

Trên đời này, có những điều chính mắt bản thân nhìn thấy, chính cơ thể mình cảm nhận nhưng đôi khi đó lại không phải sự thật. Sự thật cần chính chúng ta cảm nhận bằng trái tim, bằng chiêm nghiệm, bằng niềm tin. Có đôi khi, sự thật bị ẩn giấu, bị chôn vùi tới tận khi người trong cuộc không còn nữa thì mới được hé lộ hoặc sẽ bị chôn vùi mãi mãi.

Triều Châu là thiếu chủ của Lý Ngư Châu, cũng là sư tỷ kỳ tài của Phù Lăng Tông, được mọi người kính trọng. Nhưng nàng lại theo đuổi kiếm quân Tạ Như Tịch rất nhiều năm, bám lấy chàng mãi không thôi. Những tưởng băng sơn vạn năm cuối cùng cũng tan chảy, rốt cuộc nàng cũng có được chàng. Nhưng chính vào ngày đại hôn, chàng hoàn toàn nhập ma, dùng Như Tịch Kiếm c hém g iết 3000 người Phù Lăng Tông, nhát kiếm cuối cùng chính là ghim vào ngực Triều Châu, tân nương của chàng.

Trong cơn đau đớn, Triều Châu chỉ nói: “Tạ Như Tịch, ta không nên thích chàng.” Tạ Như Tịch ôm chặt Triều Châu vào trong lòng, dùng tay che lên vết thương trên ngực nàng nhưng máu vẫn từ kẽ tay mà tràn ra, máu nhuộm đỏ thẫm hơn cả y phục tân nương. Trong mắt chàng như có gì đó nứt ra, chàng chỉ phát ra được thứ âm thanh giống như người mới tập nói: “Triều Châu”.

Sống lại một đời, Triều Châu không muốn cuốn lấy Tạ Như Tịch nữa. Nàng chăm chỉ tu hành, liều mạng cứu vớt đại sư huynh đời trước từng bị lợi dụng mà biến thành con rối, cứu vớt người dân Lý Ngư Châu, bóc trần bộ mặt của tiểu sư muội xấu xa, tăng cường năng lực bản thân.

Nàng cũng thề tới một ngày nàng sẽ g iết sạch toàn bộ tà ma trong thiên hạ. Nhưng dường như bóng dáng Tạ Như Tịch vẫn luôn xuất hiện trong những cuộc hành trình của nàng, luôn ở bên và bảo vệ nàng khỏi nguy hiểm, khó khăn.

Tạ Như Tịch từng hỏi nàng: “Nàng luyện kiếm làm gì?”

“C hém hết tà ma trong thiên hạ.”

“Ta sẽ c hém hết tà ma trong thiên hạ.”

Tạ Như Tịch không phải là người quang minh lỗi lạc, chàng trời sinh đã bạc tình, luyện kiếm càng phải vô tình. Nhưng chàng muốn Triều Châu vui vẻ, nàng muốn diệt hết tà ma trong thiên hạ, chàng sẽ liều mạng giúp nàng. Chàng vốn mang thân nửa ma, nhưng vì nàng, dù có bị ma khí nhập thân, mất hết thần trí chàng cũng quyết tâm làm điều nàng muốn. Nhưng dường như chàng không làm được một nguyện vọng của nàng. Nàng muốn chàng đừng nhập ma, nhưng chàng phải nhập ma mất rồi.

Từ đây, Triều Châu mới biết được sự thật phủ đầy tro bụi mà nàng mang theo từ kiếp trước hoá ra chỉ là thứ mà nàng nhìn thấy chứ không phải sự thật. Hoá ra Tạ Như Tịch chưa bao giờ lãnh tình với nàng, chàng bị kẻ gian lừa rằng nàng đã c hết, từ đó thân xác của chàng hoàn toàn trở thành con rối bị tà ma khống chế.

Một tia nắng cuối cùng vụt tắt trong nỗi thống khổ áp chế thân ma, chàng để mặc cho người khác điều khiển, mất đi thần hồn, cuối cùng lại dùng chính thân xác của chàng mà đâm Như Tịch kiếm vào ngực người chàng yêu nhất.

Biết được điều này, muôn ngàn tình tố trong lòng Triều Châu trỗi dậy. Lúc này nàng mới nhận ra mình yêu Tạ Như Tịch đến thế nào. Nàng chưa bao giờ vì chàng là nửa ma mà khinh thường chành, trong mắt nàng, chàng mãi là thiên hạ đệ nhất kiếm: “Tạ Như Tịch, Tạ Tố, tiểu quỷ A Tố, kiếm quân, ma thần, ta chưa bao giờ để ý chàng là ai. Chàng tốt hơn bất cứ ai mà ta từng gặp.”

Cuộc chiến thần ma cuối cùng cũng nổ ra, mọi người đều nghĩ Tạ Như Tịch đã đoạ ma, chỉ có Triều Châu vẫn luôn tin tưởng. Niềm tin của nàng đã đặt đúng người, Tạ Như Tịch dùng chính bản thân mình đảo ngược thế trận, diệt sạch tà ma. Triều Châu lại dùng Long Thần chi khu của bản thân, hoá thân thành long mạch, bổ khuyết sông nước đất nứt, tẩm bổ vạn vật chúng sinh.

Những tưởng nàng đã hôi phi yên diệt, vẫn may Tạ Như Tịch dùng thân thể ma thần trao đổi với Thiên Đạo lấy lại mạng sống cho nàng. Bao nhiêu năm qua đi, nàng vẫn chẳng thể hoá hình, mãi vẫn là con rồng nhỏ. Không những thế, nàng lại chỉ nhớ được một người luôn mặc đồ đen trong tâm trí, nàng thấy Tạ Như Tịch cũng luôn mặc đồ đen. Nhưng Tạ Như Tịch chưa từng từ bỏ, vì chàng biết, bọn họ còn quãng thời gian thật dài ở bên nhau.

Nếu có thể quay lại thời gian sau giờ ngọ khi xưa, lúc được nàng hỏi tên, Tạ Như Tịch sẽ trả lời rằng ta tên A Tố. Dù cho nước lũ điên đảo thời không, dù cho vết thương đầy người vẫn sẽ nhớ lại lần đầu gặp nàng. Từ đây, trong bóng tối vạn trượng được nàng xé rách một rạch trời ánh sáng.

Nàng mang cho chàng đèn minh nguyệt, cắt hình của hai người dán trong đèn.

Nàng ngồi phơi nắng trên vô vọng nhai rung chân chờ chàng.

Nàng cười khanh khách đi bên cạnh chàng mà không mệt mỏi.

Chàng nói chàng thích hoa Ngân Châu, nhưng giữa hoa Ngân Châu có tên nàng Triều Châu.

Tình yêu của một đôi người trải qua hai kiếp mới thành chính quả. May mắn kiếp này Tạ Như Tịch bớt lãnh tình, biết quan tâm nàng. May mắn Triều Châu học thông minh hơn mà suy xét mọi thứ cẩn thận thấu đáo. May mắn đôi uyên ương vượt ngàn chông gai vừa giữ được thiên hạ thái bình lại có được tình yêu vĩnh cửu.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Cẩm Chướng - Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN