logo
REVIEW>> TRĂNG HƯỚNG PHÍA TÂY
trang-huong-phia-tay
Tìm truyện
Donate

TRĂNG HƯỚNG PHÍA TÂY

Tác giả:

Kim Bính

Designer:

AI_Cẩn Du

Độ dài: 93

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1025

Giới thiệu:

Bố của Trần Hề là một người điếc, bọn họ hy vọng Trần Hề có thể nói chuyện, “Hề” là “a” trong giao tiếp, bọn họ đã dành tặng lời chúc phúc tốt đẹp nhất cho cô.

Lần đầu tiên Phương Nhạc ở nhà trông thấy Trần Hề được bố mình đưa về nhà nuôi dưỡng, lạnh lùng nhắc nhở: “Cách xa tôi một chút.”

Trần Hề: “Vâng ạ.”

Phương Nhạc: “…”

Sau đó Phương Nhạc vô cảm hỏi Trần Hề: “Nhà tôi bỏ đói em à?” Anh nhíu mày nhìn tay chân mảnh khảnh của Trần Hề.

Trần Hề ngay lập tức hiểu ra rồi giữ khoảng cách, vội vàng múc hai miếng thịt kho tàu trong chén rồi đứng dậy muốn bỏ chạy, Phương Nhạc đưa chân móc lấy ghế của cô, chặn đường cô đi.

Lại về sau nữa, giọng Phương Nhạc trầm xuống: “Không phải anh đã nói từ lâu rồi sao, nói em tránh xa anh một chút.”

Trần Hề hoảng sợ, từ trên giường bật dậy, lấy chăn quấn chặt người lại, không tài nào chịu nổi nữa mà nói thẳng ra: “Anh hai à, đây là phòng của em!”

“Thế thì sao chứ?” Phương Nhạc khóa chặt cửa phòng ngủ lại.

Đáng lý ra, trăng sáng nên hướng từ Tây về Đông, nhưng anh thì làm trái với quy luật này, trăng hướng về phía Tây.

***

“Tao bảo này… Bọn họ đều nói mày là anh trai tốt đấy.”

Sau một buổi tụ họp, cậu bạn thân chí cốt của Phương Nhạc đã nói với anh như thế.

Nếu Phương Nhạc thật lòng coi Trần Hề như em gái, như người thân trong gia đình, thì anh sẽ vui vẻ mà đón nhận ba chữ “anh trai tốt” này. Nhưng mà, khi ấy, anh nào có xem cô là em gái đâu. Bởi vậy mà câu nói này mới trở thành “dằm trong tim” anh. Vì có ai muốn bị mọi người coi là “anh trai tốt” của người mà mình thích đâu…

Nói theo cách của anh, thì khi ấy anh đang bị cô xoay tới xoay lui như một kẻ ngốc. Còn theo ngôn ngữ bình dân bình dị hơn, thì khi ấy anh đang bị trời cao “vả mặt”.

Đúng, không sai, là vả mặt.

Còn nhớ, vào ngày đầu tiên của năm 2011 – cũng là ngày đầu tiên mà Trần Hề bước chân vào nhà họ Phương, vừa gặp nhau được ít phút, anh đã lạnh lùng bảo cô đừng đến gần anh, bảo cô hãy tránh xa anh một chút. Có lẽ chẳng còn ai nhớ rõ tình cảnh cụ thể của ngày hôm ấy nữa, nhưng, vẻ mặt của anh khi anh nói ra câu ấy lại khiến người ta chẳng thể quên đi được.

Dáng vẻ lạnh nhạt, cử chỉ xa cách, biểu cảm thờ ơ. Anh đứng ở trên cao mà nhìn xuống nơi cô đang đứng. Tuy chỉ là một lời nhắc nhở, nhưng nó lại mang sức nặng ngàn cân. Và với cô, đây như là một mệnh lệnh mà cô chẳng có cách nào phản kháng lại được. Mà, quả thật là cô chẳng mảy may có ý muốn “phản kháng” lại lời nhắc nhở này của anh. Thậm chí là cô còn nghiêm túc hỏi lại anh rằng, phạm vi cụ thể của chữ “xa” ấy là bao nhiêu.

Đó là lần đầu tiên mà họ chính thức gặp nhau. Anh là cậu con trai út tỉnh táo của gia đình nhà họ Phương, còn cô là đứa trẻ may mắn được ông chủ Phương tốt bụng nhận nuôi.

Trước bảy tuổi, Trần Hề là “đứa trẻ bị bỏ lại” sâu trong núi lớn. Tuy cô không bị mất đi thính lực như bố mẹ cô, nhưng vì thế giới của bố mẹ cô không có thanh âm, nên thế giới của cô cũng có phần đơn điệu, lặng lẽ hơn bao đứa trẻ khác. Cô sống với gia đình mình ngót nghét được bảy năm trời, và khi lên mười bốn, cô đã được nhà họ Phương tốt bụng nhận nuôi. Tuy chẳng có quan hệ máu mủ ruột rà gì cả, nhưng thời gian mà cô sống cùng gia đình Phương Nhạc còn dài hơn cả thời gian cô ở bên bố mẹ mình.

Còn về phần Phương Nhạc, trông anh chẳng giống người nhà của anh một chút nào cả. Vì nhà họ Phương lúc nào cũng hết lòng đi làm từ thiện, rất tốt bụng và rất thích giúp đỡ người khác. Còn anh thì lại khác, lúc nào nhìn anh cũng có vẻ lạnh lùng, anh rất ít nói, anh trưởng thành sớm, và bao giờ anh cũng đóng vai “phản diện”, đi ngược lại với sự thiện lành này của gia đình mình.

Khi ai trong gia đình anh cũng đang đỏ mắt tiếc thương cho số phận khốn khó của Trần Hề, thì anh vẫn có thể giữ vẻ mặt bình tĩnh và nói ra mấy chữ “không liên quan đến chúng ta”. Khi mọi người trong nhà đều đồng lòng nhất trí sẽ nhận nuôi Trần Hề, thì cũng chỉ có mỗi mình anh là phản đối.

Mọi người thường hay nói anh giống như là hòa thượng tu hành trên núi cao vậy. Vì anh lúc nào cũng trưng cái dáng vẻ “thanh tâm quả dục” đó ra bên ngoài, trông anh điềm nhiên và “khiết tịnh” lắm. Có lẽ, chỉ còn thiếu mỗi nước chưa ngày ngày tụng kinh lần chuỗi, chưa gọi mọi người là “thí chủ” nữa thôi.

Nhưng rồi, cũng có ngày mà “đoá hoa đức hạnh” này phải “phá giới”.

Chính anh là người nhắc Trần Hề hãy tránh xa anh ra một chút, mà cũng chính anh, chính anh là người “bội ước” mà đến gần cô. Dường như là, cô chỉ cần đứng đó thôi là đã đủ để anh từ bỏ hết mọi nguyên tắc của mình mà chạy về phía cô.

Chỉ một câu “Cách xa tôi một chút” thôi mà anh đã nói đến tận ba lần. Lần đầu tiên là để nhắc nhở cô, rằng anh không thể xem cô là em gái mình được. Lần thứ hai là để anh tự nhắc nhở chính mình, đừng đến gần cô ấy. Và, trong lần thứ ba, anh đã tự cứu lấy mình bằng năm chữ “tuyệt tình” ấy.

Phương Nhạc luôn biết rằng, cô có mục tiêu và sự kiên trì của riêng cô, không một ai có thể khiến cho bức tường nguyên tắc của cô lung lay được. Và anh cũng thế, anh cũng không thể trở thành “ngoại lệ”, không thể trở thành “vật cản” trên con đường cô đi. Cũng bởi vì tự hiểu rõ điều ấy nên từ khi bắt đầu cho đến nay, anh chưa từng làm phiền đến cô. Mà chỉ có mỗi mình anh, mỗi mình anh đơn phương độc diễn như một tên hề như thế.

Cô viết trong nhật ký, rằng, “Ngày đầu tiên của năm 2011, rất yên bình”. Vì kể từ ngày hôm ấy, cô đã có “chốn về” giữa thành phố Hà Xuyên xa lạ này, cô đã có nơi để “ký gửi” tương lai mình. Còn với anh, ngày ấy như là một bước ngoặt vậy, ngày ấy đã khiến cuộc sống của anh thay đổi đến mức long trời lở đất.

“Em viết tên của anh thành “Nhạc” trong ánh trăng rồi.”

“Khi đó em không biết.”

“Lúc đầu anh cũng nghĩ em là “Hề” trong Đông Tây Nam Bắc… Trước khi em gọi cho anh, anh vẫn luôn nhìn ánh trăng sáng. Chúng ta nhìn ánh trăng mọc lên rồi lặn ở phía Tây, nhưng em biết bản thân của ánh trăng đã vận hành từ Tây sang Đông rồi, đúng chứ?”

“Ừ.”

“Khi đó anh muốn em cách xa anh ra một chút, cũng giống như quỹ đạo vận hành của mặt trăng vậy, chẳng phải mặt trăng nên đi hướng Đông à, nhưng làm sao giờ… Anh vẫn luôn vi phạm quy tắc vận hành của nó.”

Ánh trăng chiếu soi đất trời, mặt trăng mọc ở hướng Đông và lặn ở đằng Tây. Trăng hướng về phía Tây, “ánh trăng” của Trần Hề cũng thế, ánh trăng ấy hướng về “phía Tây”, cũng chính là hướng về phía cô, lấy cô làm trung tâm soi chiếu vạn vật.

“Trăng hướng phía Tây” là một bộ truyện dành riêng cho những ngày mà chúng mình muốn “đọc chậm”. Tuy là một bộ truyện lấy bối cảnh vườn trường làm chủ đạo, nhưng “Trăng hướng phía Tây” lại không hề sáo rỗng, các tình tiết truyện cũng không hề dồn dập. Mà trái lại, các tình tiết được “điểm tên” trong truyện hết sức ý nghĩa, rất dụng tâm. Đọc đến đâu mình cũng phải dừng lại vài giây chỉ để “tan chảy” trước những tình tiết hay được tác giả cất giấu hết sức kỹ càng.

Câu chuyện tình yêu của hai bạn trẻ chốn vườn trường trở nên vô cùng “nội hàm” khi hai bạn ấy không chọn cách sa vào tình yêu cuồng nhiệt, không “vì yêu mà cứ đâm đầu”. Mà họ lại chọn cùng nhau hướng về phía tương lai – không chỉ chọn là sống trọn những phút giây hiện tại, mà cả Phương Nhạc lẫn Trần Hề đều giữ lại sự tỉnh táo để có thể tiến về phía trước cùng nhau.

Mình đã từng nghe đến cái tên của tác giả Kim Bính, là một “cây bút” bảo chứng cho chất lượng. Hôm nay mình đã “kinh qua” và thấy rất đúng. Nếu bạn cũng yêu thích một bộ truyện thanh xuân vườn trường nhẹ nhàng đáng yêu nhưng không hề thiếu đi sự nội hàm (như mình :v), hay chỉ đơn giản là một độc giả trung thành của Kim Bình, yêu thích lối hành văn của tác giả này, thì mình nghĩ đây là một bộ truyện rất đáng để bạn đón đọc.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Táo, Sơ Ri - Team Allin.

Giải nghĩa tên truyện: chữ “Nhạc” trong tên nam chính (Phương Nhạc) đồng âm với chữ “trăng, ánh trăng”; chữ “Hề” trong tên nữ chính (Trần Hề) đồng âm với “Tây” trong “Đông Tây Nam Bắc”. Tên truyện “Trăng hướng phía Tây” theo như mình hiểu là Phương Nhạc luôn hướng về phía Trần Hề, như là một quy luật tự nhiên mà đến chính bản thân anh cũng không thể khống chế được.

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN