logo
REVIEW>> TRẦM VỤN HƯƠNG PHAI
tram-vun-huong-phai
Tìm truyện
Donate

TRẦM VỤN HƯƠNG PHAI

Tác giả:

Tô Mịch

Độ dài: 82

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1168

Khoảng sân trống trải tịch mịch, một lò trầm hương chỉ còn tro vụn.

Ngư tinh Dư Mặc mãn hạn tu hành tái xuất giang hồ, cùng liên hoa tinh Nhan Đàm thông đồng cấu kết, chuyên đi thu thập tinh phách của những phàm nhân ở ác bồi bổ tu vi, lấy cái tên mỹ miều là “mỗi ngày làm một việc tốt”. Thế nhưng đi đêm có ngày gặp ma, hai người bọn họ và thiên sư Đường Châu oan gia ngõ hẹp chạm mặt, cuối cùng đành phải chia làm hai ngả bỏ trốn.

Đường Châu rời nhà lên đường vì muốn tìm câu trả lời cho những bí ẩn xoay quanh bản thân, nghe được lời đồn thượng cổ thần khí hiện thế, cùng với đạo thuật học được hắn đã bắt đầu chặng đường truy tìm xa xôi vạn dặm, giữa đường trở ngại trùng trùng, tứ phía đều là nguy cơ rình rập. Trong giấc mơ của hắn thường xuyên xuất hiện bóng lưng một người, rồi người đó bước đi ngày một xa dần, cuối cùng hóa thành một mảng mây mù lượn lờ.

Truyền thuyết kể rằng tàng ẩn bên trong thượng cổ thần khí là một bí mật, một bí mật mà khi lời giải đáp vừa được vén màn, cùng lúc cũng sẽ mở ra một đoạn tiền trần dĩ vãng.

Nơi giữa vô ngần trời đất, bên người sớm tối có nhau, khoan thai ngắm nhìn thiên hạ.

Từ ngày xưa xưa lắm rồi, mãi tận mấy trăm năm về trước, trên chín tầng mây trời lồng lộng, có một con cá nhỏ ngày ngày chờ đợi một bông sen.

Nàng là sen chàng là cá, người ta thường nói, sen và cá, vốn là một đôi.

Khi đọc câu chuyện này, tôi chợt nghĩ tới một từ, đó là “muộn”.

Một người nhận ra quá muộn, để rồi đến khi mất đi trong lòng mới muôn ngàn tiếc nuối.

Một người gặp gỡ quá muộn, tấm chân tình rung động khi người ấy đã có một bóng hình trong tim.

Cuối cùng, là một người đã tốn quá lâu để tìm được bến đỗ thuộc về mình, may sao, vào giây phút nắng vàng le lói, hoàng hôn rạo rực, nàng đã thấy nơi đang chờ nàng trở về.

Nhan Đàm có chân thân là một đóa sen Tứ Diệp Hạm Đạm, trời sinh nàng lạc quan hoạt bát, tính tình phóng khoáng, vì vậy nên vào ngày đầu tiên khi hóa thành người nàng đã dám chỉ thẳng vào Ứng Uyên quân mà mắng.

“Ngươi cái đồ… tiểu nhân…”

Có lẽ từ giây phút ấy, hai người đã định sẵn là sẽ có một đoạn tơ duyên, cũng là một đoạn tình kiếp.

Nếu ngày nọ Nhan Đàm không gặp phải một Ứng Uyên quân bị trận chiến Tiên Ma hủy hoại ở chỗ Côn Luân thần thụ, biết đâu mọi chuyện sẽ khác. Thế nhưng, Nhan Đàm đã gặp rồi, cũng đã thương rồi.

Nàng ở bên Ứng Uyên trong những ngày chàng khổ sở nhất, khi đôi mắt đã mất đi ánh sáng, dung mạo đã bị hủy hoại, trong những lúc chàng mất khống chế vì hỏa độc hành hạ. So với Ứng Uyên quân đức cao vọng trọng ngày trước, giờ đây chàng chẳng còn lại thứ gì, nhưng không biết sao Nhan Đàm vẫn động tâm vì chàng.

Tình cảm đâu phải lúc nào cũng xuất phát từ những điều lớn lao, có khi, tình cảm đơn giản là đến trong từng từng khoảnh khắc bầu bạn tâm sự, trong những ngày họ bên nhau như bao đôi tri kỉ trong khắp cùng trời cuối đất này thôi.

Ứng Uyên khi ấy tưởng chừng chỉ là một nam tử bình thường nhất, giản đơn nhất, không phải Đế quân cao cao tại thượng, càng không phải sự tồn tại mà không ai với tới nữa.

Nếu là một Ứng Uyên lành lặn, chưa chắc Nhan Đàm đã để ý tới chàng, nhưng trớ trêu thay, Nhan Đàm lại ở bên Ứng Uyên khi chàng tồi tệ nhất. Nàng đã chứng kiến một Ứng Uyên quân dù thân thể bị tàn phá, hành hạ mà tâm hồn vẫn vẹn nguyên sự chính trực, bình đạm. Người ấy tiêu dao tự tại lại tốt bụng dịu dàng. Đó chính là người đã khiến tâm nàng rung động.

Một lò trầm đổi nửa quả tim, Ứng Uyên khắc cho Nhan Đàm một lò trầm, Nhan Đàm tặng Ứng Uyên nửa quả tim, nàng âm thầm tự tổn thương mình, chỉ hy vọng chữa lành vết thương của Ứng Uyên. Nhan Đàm nàng trước nay dám yêu dám trả giá, nàng không tiếc hi sinh, chỉ mong người nhớ rằng khi ấy người từng nói một câu.

“Nếu có một ngày ta nhìn thấy được trở lại, nhất định có thể tức khắc nhận ra ngươi.”

Một đoạn tình kiếp mà lòng đau như cắt, trao đi nửa sinh mệnh, chịu phạt Thiên hình đài, vốn là nàng tự nguyện, cũng chẳng cần hồi đáp, nhưng khi người ấy không nhận ra nàng, nửa trái tim ở lại hóa ra vẫn nhói lên như thế.

Ứng Uyên đã hồi phục rồi, trở lại làm Ứng Uyên Đế quân vạn tiên ngước nhìn. Chỉ là, Ứng Uyên không nhận ra Nhan Đàm, hoặc chàng nhận ra mà trong lòng do dự trốn tránh.

Dù là vô tình hay cố ý, chung quy đều đi đến một kết quả, mối tơ tình chưa kịp đơm hoa đã tàn lụi, Nhan Đàm đem theo sự cố chấp nhảy xuống Thất thế luân hồi. Nàng từ bỏ tiên tịch, một mình lội dòng Vong xuyên.

800 năm là bao nhiêu đời người, 800 năm liệu có đủ để xóa nhòa chấp niệm? Nhan Đàm thơ thẩn ở Vong xuyên 800 năm, bởi nàng không thể quên đi chuyện cũ, không thể quên được một người.

Trải qua muôn vàn biến cố, Nhan Đàm đã buông bỏ quá khứ, đối với Ứng Uyên lúc này, nàng giống như một mảnh trầm đã tàn, trầm vụn, hương cũng phai.

Nhan Đàm đặt chân tới phàm giới, nàng vẫn lanh lợi hoạt bát như vậy, chuyện đã qua thì để nó qua, nàng bước đi giữa thiên hạ rộng lớn, gặp được Dư Mặc, Đường Châu, trải qua những cuộc phiêu lưu, ngắm nhìn thế giới phồn hoa rực rỡ .

Dù có lẽ, một góc nào đó trong trái tim khuyết thiếu của nàng vẫn cứ chơ vơ, cô độc như cũ.

Dư Mặc là con Cửu Kỳ duy nhất còn sót lại được Nam Cực tiên ông thu nhận, một con cá đen mắt đỏ nhỏ nhắn nhưng kiêu ngạo. Ngư tinh Dư Mặc trời sinh lãnh đạm, dù là đối với cá đực hay cá cái thì đều không có hứng thú, điều này khiến Nam Cực tiên ông rất thất vọng.

Nhưng chắc Nam Cực tiên ông không thể ngờ được, cuối cùng đối tượng mà con Cửu Kỳ nho nhỏ nhà ông đặt trong lòng lại là Nhan Đàm, đóa Tứ Diệp Hạm Đạm từng bị Dư Mặc xem thường gọi là “ả liên hoa tinh hết ăn lại nằm chơi bời lêu lổng”.

Trong mắt Dư Mặc, Nhan Đàm ngốc nghếch, thích trêu chọc chàng, khi thì đem đào tiên tới cho cá ăn, khi thì mang sách tới đọc cho cá nghe.

Không biết là từ lúc nào, số lần Dư Mặc ló đầu ra khỏi nước nhìn Nhan Đàm bỗng tăng lên, những khi nàng không tới đọc sách cho chàng nghe, chàng sẽ nhớ, nhìn nàng mỉm cười với nam tử khác, chàng sẽ đau.

Sau không biết bao nhiêu năm, khi Dư Mặc và Nhan Đàm tái ngộ, chàng đã trở thành sơn chủ của Da Lan sơn cảnh, mà nàng chỉ là một liên hoa tinh bình thường theo tộc trưởng tới Da Lan sơn cảnh.

Dư Mặc người giống như tên, điều gì chàng không muốn người khác biết, chàng sẽ để nó mục ruỗng ở trong lòng. Tình cảm chàng dành cho Nhan Đàm cũng vậy, yêu bao sâu, thương bao đậm, chỉ mình chàng biết, chỉ mình chàng ôm nỗi tương tư.

Ngày Dư Mặc nghe Nhan Đàm nhảy xuống Thất thế luân hồi, chàng hóa thành người, rời khỏi thiên đình. Chỉ là một ý niệm nhất thời, một ý nghĩ bất chợt, nhưng chàng vẫn đi.

“Một ngày trên trời, một năm dưới thế gian.

Thế gian là nơi thú vị nào, hẳn sẽ thú vị hơn thiên đình chứ.”

Hoặc bởi, trên thiên đình rộng lớn này đã chẳng còn gì để chàng chờ đợi nữa rồi.

“Ngày Dư Mặc xông qua Nam thiên môn kia đã thành yêu. Hắn phạm tội tự ý trốn xuống phàm, cuối cùng lúc truy cứu, Ngọc Đế lại không phát hiện thiếu người nào trên thiên đình, chỉ đành từ bỏ.”

Và vậy là từ đó, không còn Ngư tinh Dư Mặc kiêu ngạo và Tứ Diệp Hạm Đạm Nhan Đàm vô tâm vô tính nữa, chỉ có sơn chủ Dư Mặc trầm ổn của Da Lan sơn cảnh và liên hoa tinh Nhan Đàm thông minh khôn lỏi mà thôi.

Đến với “Trầm Vụn Hương Phai” của tác giả Tô Mịch, đây là một tác phẩm để lại ấn tượng khá đặc biệt với mình.

Câu chuyện là cuộc phiêu lưu Nhan Đàm, một câu chuyện nữ chủ rất cuốn hút. Lời văn của tác giả Tô Mịch không cao trào sôi sục, nó cứ nhẹ nhàng phóng khoáng như nữ chính Nhan Đàm của chúng ta vậy. Tác giả đã đem tới cho độc giả một Nhan Đàm thật thông minh, lanh lợi và rất hay khôn vặt. Rồi khi vén bức màn quá khứ lên ta mới bàng hoàng bất ngờ trước đoạn hồi ức đau thương của Nhan Đàm và cũng càng yêu mến nữ tử đã mạnh mẽ bước ra khỏi quá khứ đó.

Vì đây là một cuốn truyện nữ chủ nên có thể nói nam chính Dư Mặc là nam chính ít đất diễn nhất mà mình từng đọc, nhưng sự yêu thích dành cho Dư Mặc của mình thì không kém ai cả. Nhan Đàm có hơn 800 năm dây dưa với Ứng Uyên, mà Dư Mặc chỉ có 20 năm ở bên nàng. Dù vậy, khoảng thời gian 20 năm ấy, Dư Mặc đã cho Nhan Đàm một mái nhà để trở về, cũng chỉ có Dư Mặc mới nói rằng: “Nàng hay cười, cũng không có nghĩa nàng sẽ không buồn, cho dù tỏ ra là người vui vẻ lạc quan, trong lòng nàng vẫn rất khổ sở.”

Dư Mặc chính là như thế, âm thầm lặng lẽ nhưng hóa ra lại hiểu Nhan Đàm nhất.

Về Ứng Uyên, chàng là người đầu tiên khiến Nhan Đàm rung động nhưng lại chính tay chàng đã đẩy Nhan Đàm ra xa, dù rằng sau đó chàng nhận ra thì cũng đã muộn màng, Ứng Uyên theo Nhan Đàm nhảy xuống Thất thế luân hồi, suốt sáu kiếp chàng không gặp được nàng. Tới kiếp thứ bảy, kiếp sống của Đường Châu, cuối cùng chàng đã gặp được Nhan Đàm, tiếc là, chỉ đến vậy mà thôi.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Mạt Trà và Nhã Vy

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN