logo
REVIEW>> TRẦM NGỌC
tram-ngoc
Tìm truyện
Donate

TRẦM NGỌC

Tác giả:

Xuân Dữ Diên

Độ dài: 9

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 230

Giới thiệu:

Người người đều biết, trong nhà Lâu Kế Phóng cất giấu một viên hồng ngọc mềm mại ngát hương.

Ngoan ngoãn nghe lời, lại dịu dàng như nước.

Không ai hiểu tại sao Lâu Kế Phóng còn muốn Tần Triệt làm vệ sĩ để theo dõi đường đi nước bước của mỹ nhân này.

Nhưng ít ai biết rằng, hôm đó, Lâu Kế Phóng về nhà, trong phòng ngủ tối tăm, có một họng súng lạnh như băng nhắm thẳng vào thái dương của anh.

“A Triệt, anh có hối hận không?”

Tần Triệt nắm chặt tay Thành Ngọc.

“Anh không hối hận.”

[Thành Ngọc muốn trốn chạy, nhưng cuối cùng lại bị nhấn chìm.]

***

Bi kịch là gì? – Là người đi trong sa mạc nhưng cứ ngỡ ấy là ốc đảo. Là đang ở nơi vực sâu u tối nhưng cứ ngỡ mình đang lạc bước trên các tầng trời. Là đang dầm mình trong khói lửa chiến loạn, nhưng lại chẳng dám mở to hai mắt ra mà nhìn vào thời thế, cứ hoài mong nhớ về một chốn bình yên đã xa.

… Là chú chim đang cất cánh bay trong chiếc lồng tinh xảo, cứ bay mãi, bay mãi, và dẫu có bay thế nào thì cũng chẳng thể bay được đến nơi cuối lồng…

Trong cái thời “dù có cả ngàn lượng vàng trong tay thì cũng khó lòng mà mua được nửa đời yên ổn” ấy, chỉ có những người thật sự nắm quyền lực và quân đội trong tay thì mới có quyền lên tiếng. Có trong tay hai thứ này, những kẻ ấy đã đứng trên hết tất cả mọi người, có quyền “hoạch định” số mệnh của không biết bao nhiêu lớp “dân đen con đỏ” ngoài kia.

Lâu Kế Phóng mang hàm thiếu soái, anh quản lý cả một vùng đất rộng lớn, nắm trong tay một đội quân tinh nhuệ đầy hùng mạnh. Quyền cao chức trọng là thế, nhưng quanh năm anh chinh chiến nơi sa trường, khắp người anh là một hơi thở c hết chóc đầy mãnh liệt.

Đứng ở nơi cao ngút ngàn ấy, đắm mình trong “biển máu” từ năm này qua tháng nọ như thế, thử hỏi mà xem, liệu Lâu Kế Phóng có phải là người tốt hay không?

Hỏi Lâu Kế Phóng có phải là người tốt hay không ấy à… Nói ra thì thật đáng buồn cười biết bao, nhưng đến chính bản thân Lâu Kế Phóng anh còn không tin – không tin rằng mình là người tốt nữa kia mà. Vì anh sinh ra đã là một kẻ “khát máu”, đường anh đi cũng được lát bằng bao mạng người. Và chắc chắn, chắc chắn rằng anh không phải là một kẻ tốt lành gì.

Mà anh là một kẻ điên chính hiệu, đã bị điên rồi mà lại còn hay đa nghi.

Khác với những người “làm việc lành tích đức”, “thích lấy giúp đỡ mọi người làm niềm vui”, những việc tốt đẹp mà một con người “thiện lành” như Lâu Kế Phóng từng làm thì ít ỏi lắm, ít đến nỗi gần như là chẳng có. Hiếm hoi lắm mới có được một lần anh “động lòng trắc ẩn”. Và, một trong số những lần “hiếm hoi” ấy lại có liên quan đến Thành Ngọc, ấy là lần Lâu Kế Phóng anh chìa tay ra mà cứu sống Thành Ngọc khỏi một trận bạo loạn.

Thành Ngọc là ngọc, là hạt ngọc quý giữa nhân gian đất trời. Mà, đã là ngọc rồi thì luôn toả sáng bất kể nơi đâu, ở bất kỳ hoàn cảnh nào, vì bản chất cao quý của ngọc là thứ không thể vùi lấp được. Ngay từ giây phút đầu tiên khi Lâu Kế Phóng gặp Thành Ngọc, anh chỉ liếc mắt một cái thôi là đã nhận ra điều này. Dù khi ấy cả người cô chỉ toàn là bụi bặm nhem nhuốc, dù khi ấy cô chỉ khoác trên mình một bộ quần áo bằng vải bố thô cứng.

Anh giữ cô bên mình, lấy một lời hứa làm khế ước.

Với Lâu Kế Phóng mà nói, có thể lời hứa ấy chỉ như một cái phất tay – muốn là có, nói được là được, giống như một lời nói “chót lưỡi đầu môi” vậy. Nhưng với Thành Ngọc, lời hứa ấy lại chính là “ngọn hải đăng” duy nhất còn sót lại sau trận bạo động năm ấy.

Lời hứa ấy trấn giữ cả sinh mệnh cô. Cô biết điều ấy, cô biết nó quan trọng và lớn lao đến nhường nào.

Bao năm qua đi, cô một mực tin vào lời hứa của Lâu Kế Phóng. Cũng vì tin vào sức nặng trong lời hứa của một kẻ quyền uy như anh, nên cô mới ngày ngày nuôi lòng trông chờ. Cô chờ ngày được anh trả lại tự do, chờ ngày được trở về nơi mà cô hằng mong nhớ, chờ ngày được đoàn tụ với người chị gái mà cô thương yêu…

“Nhưng cô chờ mãi, chờ mãi, rồi lại chờ được ngày Lâu Kế Phóng cầu hôn mình.

Không có lãng mạn, không có xin xỏ hay yêu cầu.

Chỉ có một câu: “Em không có ngày sinh, anh cũng không mời thầy bói tới xem nữa. Tránh cho ông ta xem không tốt, anh lại muốn g iết ông ta.”

Thành Ngọc hoang mang: “Sao phải xem ngày sinh?”

Lâu Kế Phóng cười nhìn cô mà đáp, kết hôn với anh…”

Đến tận bây giờ cô mới nhận ra, không, có lẽ là cô đã nhận ra từ lâu lắm rồi, rằng, Lâu Kế Phóng chẳng phải là một kẻ đáng tin, ngay từ đầu anh đã chẳng hề có ý định thực hiện cái “lời hứa” ấy. Là do cô quá tin vào lời nói của anh, là do cô đã nhận ra từ bao lâu nay mà cứ tự lừa dối chính bản thân mình.

Rồi Thành Ngọc bắt đầu trốn chạy, cô muốn thoát khỏi Lâu Kế Phóng, muốn thoát khỏi chiếc “lồng son” mà anh đang giam giữ cô.

“Thành Ngọc chạy trốn.

Nhưng, cho dù cô trốn chạy như thế nào, thì Lâu Kế Phóng cũng có thể tìm được cô dễ như trở bàn tay.

Tìm về, anh chưa bao giờ xử phạt cô.

Anh chỉ g iết một người hầu trong tay cô.

Cứ thế, một người rồi lại hai người, và Thành Ngọc cũng không dám trốn nữa…”

Thành Ngọc chẳng khác gì một chú chim hoàng yến được nuôi dưỡng trong chiếc lồng vàng xinh đẹp cả. Trong chiếc lồng vàng son, chú chim hoàng yến đó có thể thỏa sức bay nhảy hót vang, có thể làm bất kỳ điều gì mà nó muốn. Vì, dù nó có làm gì đi chăng nữa, thì vị chủ nhân cao quý mà “nhân hậu” kia sẽ không bao giờ nổi giận. Trốn chạy ư? Cũng được thôi, vì, dù nó có cất cánh bay xa đến đâu, thì nó mãi mãi cũng không thể bay đến nơi cuối lồng được.

Chủ nhân vì nó mà tạo dựng nên cả một bầu trời – bầu trời ấy lại nép mình dưới đôi tay của chủ nhân. Chủ nhân vì nó mà canh giữ cả thế giới – thế giới ấy to lớn thật, nhưng lại chứa những chắn song ngăn cách nó với thế giới bên ngoài.

Có lẽ chính bản thân Lâu Kế Phóng cũng chưa từng nghĩ rằng mình đang xem Thành Ngọc là chim trong lồng. Nhưng cái cách mà anh bày tỏ lời yêu, lại giống hệt như cái cách mà vị chủ nhân cao quý chìa tay ra đón lấy chú chim đang dần lìa đời, lìa đời vì chẳng thể vỗ cánh bay đi.

“Anh đã cho cô quá nhiều thứ, anh làm cho cô một chiếc lồng chim màu vàng đẹp đẽ nhất, nhưng lại chưa từng hỏi cô rằng: Có bằng lòng ở lại nơi này hay không?”

Thành Ngọc đã bị cầm tù quá lâu, quá lâu rồi. Lâu đến nỗi cô trở nên vô cùng yếu ớt, trở nên vô cùng dễ vỡ. Lâu đến nỗi, cô đã không còn biết sống sót trên cõi đời này như thế nào nữa.

Cô muốn bước về phía trước, muốn cất bước chạy thật nhanh.

“Nhưng Thành Ngọc lại không biết, rốt cuộc là cô có thể chạy đi đâu…”

Mình rất thích những bộ truyện lấy bối cảnh từ thời dân quốc; thích màu truyện cổ kính mà đượm buồn của một thời đại giao thoa giữa cái cũ và cái mới; thích cả những “khoảng trống” mà tác giả tạo nên để bạn đọc có không gian chiêm nghiệm về một nhân vật, về một tình tiết nào đó.

So với những bộ truyện khác có số chương lớn hơn, hệ thống nhân vật và tình tiết đồ sộ hơn, thì quả đúng là “Trầm ngọc” chưa thể sánh bằng. Nhưng với dung lượng ngắn ngủi như thế này, “Trầm ngọc” đã thật sự trọn vẹn rồi. Nếu hỏi mình thì mình vẫn thấy đây là một bộ truyện khá đáng đọc.

Lâu Kế Phóng đối xử với Thành Ngọc rất tốt. Tốt đến nỗi, dẫu có hận Lâu Kế Phóng đến đâu, thì cô vẫn chưa bao giờ phủ nhận điều ấy. Nếu đã biết rằng anh rất tốt với mình, vậy thì tại sao cô cứ muốn trốn chạy và thoát ra khỏi anh hết lần này đến lần khác?

Thạch Đầu, Tiểu Thập Tam, và cả Tần Triệt, ba con người với ba số phận, nhưng tại sao con đường họ đi, kết cục của họ lại giống hệt như nhau? Và tại sao, dẫu đã chấp thuận ở lại bên anh, nhưng nước mắt của Thành Ngọc chưa bao giờ ngừng rơi?

“Trước đây, khi anh không hỏi em có bằng lòng ở bên cạnh anh hay không, em không muốn, nhưng em không muốn g iết anh… Sau này, lúc anh hỏi em có bằng lòng ở bên cạnh anh hay không, em đã không còn lựa chọn nào khác, em chỉ có thể lựa chọn g iết anh…”

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Na – Team Allin

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN