logo
REVIEW>> TRÀ XANH TRONG TAY TÀN TẬT HOÀNG THÚC
tra-xanh-trong-tay-tan-tat-hoang-thuc
Tìm truyện
Donate

TRÀ XANH TRONG TAY TÀN TẬT HOÀNG THÚC

Độ dài: 130

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 960

Spoil trước khi đọc review:

*Nữ chính không yêu nam tám, cũng chưa từng yêu ai. Kiếp trước ốm yếu, còn bị kẻ xấu cố tình lừa gạt không sống được quá hai mươi nên chỉ muốn gả chồng để bảo vệ a cha. Sau lại ở cùng với nam chính một năm ở kiếp trước nên quyến luyến chàng, sau khi trùng sinh mới dần giác ngộ về sự thích.

*Chân nam chính sẽ khỏi, nhưng là một quá trình dài. Mười tuổi nam chính gặp cha nữ chính nên mong ước được làm tướng quân. Mười hai tuổi vì đỡ kiếm cho hoàng đế bị thương, còn bị hãm hại khiến chân không được điều trị. Kiếp trước, kiếp này, nam chính chỉ yêu một mình nữ chính, là kiểu dần dần tích lũy thành đậm sâu.

***

Mùa xuân Gia Tông năm thứ mười hai…

Thẩm Vu gả vào Đông Cung, trở thành Thái tử phi. Đáng lẽ đại hôn là ngày tốt, lụa đỏ giăng lối, bái lạy thiên địa, từ đây cùng quân tương kính như tân. Thế nhưng, nến đỏ còn chưa kịp tắt, một ly rượu độc đã cướp đi mạng sống của nàng.

Đêm đó, Thẩm gia bị chụp mũ phản quốc, phụ thân nàng cùng mấy trăm mạng người Thẩm gia mang theo oan ức mà c hết. Đáng ra, nàng nên được cùng họ đoàn tụ trên đường xuống hoàng tuyền, thế nhưng không hiểu vì sao sau khi mệnh nàng quy thiên, hồn phách lại ngưng lại tại Đông Cung, không thể rời đi.

Sau đó, Lăng Vương mang binh tạo phản, bức vua thoái vị, huyết tẩy hoàng cung, sửa lại án sai cho Thẩm gia, còn mang di thể của nàng tỉ mỉ lưu lại Đông Cung. Mỗi ngày chàng đều đến nơi này, không nói gì, chỉ lẳng lặng túc trực bên linh cữu của nàng thật lâu…

Lại sau nữa, hồn phách của nàng tình cờ bị hút vào trong tranh của chàng. Cứ như vậy, chàng mang nàng đi khắp nơi, lên triều, phê duyệt tấu chương, ăn cơm, đi ngủ, ngay cả lúc chàng thất thần im lặng ngắm trăng, hồn phách của nàng cũng sẽ âm thầm ở bên cạnh chàng.

Xuân hạ thu đông rồi lại xuân…

Một năm này, Thẩm Vu ở bên cạnh nhìn Lục Vô Chiêu xử lý triều chính, ổn định giang sơn, nàng cũng đã quen việc chàng trầm lặng ngồi bên linh cữu, hoặc là vẽ lại hình dáng của nàng. Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến ngày giỗ đầu của nàng.

Ngày đó, tuyết lớn tan đi, ánh mặt trời ôn nhu chiếu vào trên người Lục Vô Chiêu. Chàng ngừng trong viện, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời, như là nói lời cáo biệt, tay nắm chặt bức họa cuộn tròn, hồi lâu mới nhẹ giọng ra lệnh cho Mạnh Ngũ: “Hạ táng đi.”

Nhưng nàng không ngờ tới, chàng nói hạ táng, không chỉ là hạ táng linh cữu của nàng, mà là của bọn họ. Đêm đó, chàng lê thân thể không hoàn hảo, từng bước tới bên cạnh nàng, trong cặp mắt luôn không có sự sống, mang theo loại cảm xúc nàng không hiểu rõ.

Lời nói của chàng rơi xuống, là lúc chủy thủ cắm vào tim chàng…

Tháng sáu đầu hè, Gia Tông năm thứ mười một.

Thẩm Vu bừng tỉnh từ trong mộng, mồ hôi ướt đẫm tóc dài, bốn chữ “đạt được ước nguyện” của Lục Vô Chiêu dường như vẫn còn văng vẳng bên tai. Trái tim nàng như thắt lại, nàng không biết ước nguyện của chàng là gì lại có thể khiến chàng không còn lưu luyến, đến mức sẵn sàng từ bỏ cả mạng sống của mình.

Thập nhất hoàng tử, Lăng Vương điện hạ, ấu đệ được Gia Tông hoàng đế sủng ái nhất, ân sủng vượt qua cả Thái tử, rốt cuộc điều gì khiến chàng cô đơn và tuyệt vọng đến thế? Cho dù là vì lý do gì, kiếp này Thẩm Vu cũng muốn chàng sống, thậm chí phải sống thật tốt. Nàng muốn ở bên chàng, lấy thân báo đáp, giống như trong thoại bản thường nói.

Mặc kệ thiên hạ nói chàng là kẻ tàn nhẫn vô tình, thị huyết máu lạnh, hỉ nộ vô thường, là phán quan của nhân gian, Thẩm Vu vẫn kiên định với suy nghĩ của mình. Nàng tin vào chàng trai cô độc đẩy xe lăn trong tuyết, minh oan cho Thẩm gia một đời trung lương, ngày ngày đêm đêm ngắm bức họa của nàng đến thất hồn lạc phách.

Kiếp này, bọn họ còn chưa quen biết, vậy thì để nàng bước tới, mang tơ hồng trói vận mệnh của bọn họ cùng chung một chỗ.

Trúc mã Thái tử, tránh ra, đừng cản đường nàng theo đuổi “tiểu hoàng thúc”.

Hoàng đế hai mặt đa nghi, vậy thì một khóc, hai diễn trò, cùng lão cha ngốc nghếch nhà mình lừa gạt hắn cam tâm tình nguyện đem “tiểu hoàng thúc” đính hôn cho nàng.

Thẩm Vu có thể không giỏi võ nghệ, không thạo việc triều chính, nhưng bàn về thủ đoạn trong hậu viện, diễn trò, giả đáng thương, toàn bộ quý nữ trong Kinh thành này cộng lại chưa chắc đã là đối thủ của nàng.

Trước mặt người ngoài, nàng là con ma ốm, nhu nhược, yếu đuối, một giọt nước mắt rơi xuống có thể đánh bại tất cả nguyên tắc của bất kỳ kẻ nào. Chỉ ở trước mặt “tiểu hoàng thúc” của nàng, Thẩm Vu mới để lộ dáng vẻ to gan lớn mật, miệng hò hét nói thích chàng, chân tay còn không thành thật, động một chút là ngồi lên đùi chàng.

Trước mặt thiếu niên lang của nàng, Thẩm Vu không cần che giấu, muốn làm nũng thì làm nũng, muốn tính kế thì tính kế. Bởi vì nàng biết, Lăng Vương điện hạ thông minh sáng suốt, dù nhìn một cái là hiểu rõ chút mưu toan của nàng lại sẽ không vạch trần nàng, còn thuận theo giúp nàng đạt được mục đích, chỉ ở sau lưng cùng lắm là mắng nàng “lớn mật”, “không ra thể thống”, miệng thì răn dạy nàng phải biết tự trọng, tay lại ôm lấy eo nhỏ không cho nàng rời đi.

Tiểu hoàng thúc của nàng, Lăng Vương điện hạ mặt lạnh, chính là một kẻ trong ngoài bất nhất, không những vậy, Lục Vô Chiêu còn là một kẻ nhát gan. Rõ ràng là thích nàng, nhưng vẫn luôn cứng miệng không chịu thừa nhận.

Một chữ “thích”, Thẩm Vu có thể dễ dàng nói ra, còn có thể nói vô số lần, bởi vì chữ thích này của nàng có gia đình ủng hộ, có bạn bè cổ vũ. Còn chàng, chữ thích này quá nặng, ngay cả biểu hiện ra cũng không dám chứ đừng nói đến việc chính miệng nói ra. Bởi vì sợ hãi bị mất đi, tựa như vô số lần trong quá khứ…

Chim tước chàng thích nhất bị chính tay chàng g iết c hết, bằng hữu chàng thích nhất cũng bởi vì chàng mà bỏ mạng, mộng tưởng của chàng bởi vì đôi chân bị chặt đứt mà vĩnh viễn trở thành một giấc mộng.

Chàng sợ, còn chưa kịp cùng nàng thân mật đã bị chia lìa, sợ thế giới tăm tối vừa có một tia sáng lại vĩnh viễn chìm trong hoang tàn vô vọng. Bởi vì, có một kẻ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chàng, một kẻ luôn coi chàng như vật sở hữu, là món đồ hoàn hảo nhất mà kẻ đó tạo ra, kẻ sẽ phá hủy tất thảy tốt đẹp nhất, kẻ mà từ lúc bắt đầu đã giam giữ chàng trong địa ngục tối tăm, không chút hy vọng, kẻ đã tặng cho chàng cái tên Vô Chiêu.

Chiêu, minh huy chiêu chiêu*, vốn nên vẻ vang, rực rỡ, tựa như trong mắt thế nhân, chàng là Lăng Vương điện hạ được Gia Tông hoàng đế sủng ái nhất. Nhưng bọn họ đâu thấy, trước chữ Chiêu còn có một chữ Vô.

Vô Chiêu. Không có ánh sáng chính là bóng tối vô hạn. Bắt đầu từ năm sáu tuổi, từ lúc được Lục Bồi Thừa tặng cho cái tên Vô Chiêu, bị chính tay hắn đưa chàng bước lên con đường trở thành một “Lục Bồi Thừa” thứ hai, chàng đã chìm sâu trong địa ngục rồi, không thể vùng vẫy cũng chẳng thể phản kháng.

Lục Vô Chiêu chưa bao giờ dám nghĩ đến vì sao Thẩm Vu sẽ tiếp cận chính mình, càng không dám hỏi, bởi vì hỏi có nghĩa là chàng để bụng, nếu có một ngày nàng rời đi, chàng chắc chắn sẽ không chấp nhận được.

Cứ như vậy, mập mờ không rõ, không có chờ mong sẽ không thất vọng. Chàng giãy giụa giữa việc thừa nhận thích nàng hay trốn tránh, giữa lý trí và trái tim mang đầy gông cùm xiềng xích, giữa việc tiến lên một bước hay từ bỏ.

May mắn thay, nàng năm lần bảy lượt cho chàng cơ hội, không rời đi, mỗi ngày ở bên tai chàng nói: “Chàng không thích ta, ta liền nỗ lực làm chàng thích ta, làm chàng nguyện ý chịu trách nhiệm với ta mới thôi”. Nàng nói, nàng không chấp nhận đáp án phủ định, từng bước ép sát, khiến chàng không thể chống đỡ được.

Trong cuộc xung đột vĩnh viễn với lý trí, cảm xúc chưa bao giờ thất bại.* Cho dù có trốn tránh, trằn trọc bao đêm, Lục Vô Chiêu cũng chỉ có thể đầu hàng trái tim. Thẩm Vu* chính là một loại cỏ cứng đầu, không cần ánh sáng vẫn có thể sinh sôi, từng chút một xâm chiếm thế giới khô cằn của chàng, biến hoang địa thành một nơi có sự sống.

Nàng dùng niềm tin và sự cứng đầu của mình bước 999 bước, tiến về phía chàng. Nàng táo bạo lại chân thành, dùng nước mắt hòa tan băng giá trong tim chàng, dùng hành động chứng minh rằng nàng thương xót quá khứ nhơ nhớp cùng đôi tay nhuốm đầy máu tanh của chàng.

Thẩm Vu dạy cho Lục Vô Chiêu biết thế nào là hy vọng, trồng một dây leo, kéo chàng ra khỏi vũng bùn dơ bẩn mà Lục Bồi Thừa đẩy chàng vào, cho chàng can đảm đón nhận ánh sáng, dũng cảm chiến đấu vì tương lai của bản thân.

Thân thể chàng không hoàn chỉnh, tính cách cũng không hoàn mỹ, cả người không có gì ưu điểm, duy nhất đáng giá chính là một gương mặt tuấn mỹ, cùng một trái tim si tình giấu thật sâu, thật sâu trong hoang địa.

Nàng cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu một phu quân đối xử với nàng thật tốt, mà phu quân tốt trong mắt nàng chỉ có một người, chính là người kiếp trước vì nàng xông vào hoàng thành báo thù, ngày ngày đêm đêm canh giữ bên linh cữu của nàng, là người kiếp này không nỡ để nàng rơi một giọt nước mắt, dũng cảm tiến lên một bước, đi về phía nàng.

Lập đông, Gia Tông năm thứ mười một.

Gặp gỡ mà vào hè, cùng chàng hẹn ước vào mùa thu, mùa đông vừa đến liền có thể gả cho chàng. Mặc kệ hoàng đế đa nghi cùng nguy hiểm rình rập, mặc kệ thân thể chàng tàn khuyết, không thể ôm nàng vượt qua ngạch cửa vương phủ, bước vào tân phòng, Thẩm Vu như nguyện gả cho lang quân của nàng.

Chàng biết nhân sinh vốn không bình đẳng, từ lúc chàng sinh ra đã bị gắn trên lưng hai chữ “tai họa”, từng nghĩ chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là đủ. Nào ngờ số phận trêu người, ép buộc chàng phải bán đứng lương tâm, bán đi linh hồn.

Vốn đã từ bỏ vận mệnh, mặc cho nước chảy bèo trôi, chỉ mong trong tháng năm lang thang đó sẽ có một lúc được c hết có ý nghĩa. Thích là một từ quá nặng, chàng chưa bao giờ dám hy vọng, lại có một người, liều mạng xông đến, bất chấp kéo chàng tiến về nơi có ánh sáng.

Lục Vô Chiêu luôn nghĩ, một kẻ mang đầy tội nghiệt như chàng, đến việc trộm ngắm nhìn ánh trăng kia cũng là một cái tội. Nhưng ánh trăng lại chủ động rơi vào vòng tay chàng, dùng đôi mắt sạch sẽ cùng trái tim chân thành gột rửa quá khứ tăm tối cùng những cơn ác mộng vẫn luôn cuốn lấy chàng.

Từ lúc gặp nàng năm mười tuổi, chàng đã luôn là thần tử trung thành nhất dưới váy nàng. Lúc bắt đầu, vì sợ hãi ánh trăng trong lòng chỉ là một ảo ảnh liền hèn nhát làm một đào binh. Nhưng Thẩm Vu từng chút một dạy cho chàng biết, ánh trăng trong lòng chàng là chân thật, so với sợ hãi mất đi, không có được sẽ càng đau khổ.

Thay vì chấp nhận số mệnh thì phải đứng lên chống lại nó, cho dù phải đồng quy vu tận, nàng cũng sẽ mãi ở cạnh chàng.

Tân niên, mùa xuân Gia Tông năm thứ mười hai…

Kiếp trước, một ly rượu độc cướp đi mạng sống của nàng. Kiếp này, người phải c hết chính là kẻ lòng dạ độc ác, biến thái thâm hiểm nhưng mặt ngoài đạo mạo Gia Tông hoàng đế - Lục Bồi Thừa.

Kiếp trước, g iết Lục Bồi Thừa đối với chàng không có ý nghĩa, bởi vì chàng chỉ cầu mong được nhanh chóng rời đi thế giới này, mạng của hắn đối với chàng không quan trọng. Cho đến khi nghe tin tiểu cô nương chàng từng hứa sẽ cưới c hết tại Đông Cung, Thẩm tướng quân chàng luôn kính trọng chịu oan bỏ mệnh, chàng mới điên cuồng phẫn nộ muốn nhuộm máu toàn bộ thế giới này.

Thế nhưng, tất cả đã muộn rồi…

Kiếp này, bởi vì tiểu cô nương của chàng sớm một chút thích chàng, bất chấp tất cả chạy về phía chàng, kiên định nắm lấy tay chàng, mang trái tim chân thành làm của hồi môn, bắt lấy trái tim chàng. Vì để bảo vệ nàng, việc g iết Lục Bồi Thừa, chặt đứt quá khứ mới trở nên có ý nghĩa. May mắn, nàng đến vừa lúc xuân về.

Bởi vì chàng từng chỉ là một kẻ du hành ngắm nhìn thời gian vụt qua, bàng quan xem thiên hạ, cảnh sắc không vào mắt. Cho đến khi ánh trăng rơi vào lòng chàng, Lục Vô Chiêu mới biết hy vọng tháng tháng năm năm, cất nàng vào túi, cẩn thận chở che, không để lạc mất.

Ước nguyện với Phật Tổ, cầu cho muôn vàn hạnh phúc thuộc về cô nương của chàng.

Còn nàng mãi thuộc về chàng. Xuân hạ thu đông rồi lại xuân… Mãi mãi nắm tay, không bao giờ biệt ly.

____

*Chiêu: nghĩa là sáng sủa, ánh sáng. Minh huy chiêu chiêu: mặt trời chiếu sáng

*Vu: theo tác giả là trong Vu có Vô nhưng Vu có nghĩa là cây cối um tùm chứ không phải Vô trong không có giống Vô trong tên nam chính.

*Trong cuộc xung đột vĩnh viễn với lý trí, cảm xúc chưa bao giờ thất bại.*: Trích từ The Crowd của Gustave Le Pen.

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Quế Viên

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN