logo
REVIEW>> TÔN TRỌNG NHAU NHƯ KHÁCH NĂM THỨ SÁU
ton-trong-nhau-nhu-khach-nam-thu-sau
Tìm truyện
Donate

TÔN TRỌNG NHAU NHƯ KHÁCH NĂM THỨ SÁU

Tác giả:

Dụ Phu

Độ dài: 120

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 314

Lâm gia tiểu thư Yến Ương dung mạo xinh đẹp, dịu dàng hiểu lễ nghĩa, vừa mới cập kê liền có bà mối chen nhau tới cửa cầu thân. Mặc dù người tới đều là quan gia, xuất thân của nàng cũng không tính là thấp, thế nhưng Yến Ương chưa bao giờ nghĩ đến Quốc công phủ cũng nằm trong số những nhà đến cửa cầu thân.

Nhị thiếu gia phủ Quốc công Kỳ Trường Yến tuấn tú lịch sự, không những xuất thân cao, tuổi còn trẻ đã bộc lộ tài năng, là ý trung nhân của vô vàn thiếu nữ Kinh thành. Hơn nữa hậu viện của chàng sạch sẽ, không có thông phòng, thiếp thất, so với bất kỳ công tử nào cũng đều vượt xa mọi mặt. Thế là, Yến Ương mang theo tâm trạng thấp thỏm, không hiểu rõ đầu đuôi gả cho Kỳ Trường Yến.

Năm đầu tiên sau khi thành thân, phu thê mặn nồng, rất nhanh nàng đã mang thai, phu quân cũng bắt đầu nhập sĩ, tham gia quan trường. Nhi tử tròn một tuổi, Kỳ Trường Yến được bổ nhiệm làm quận công, phụ trách quận Cửu Kê cách xa Kinh thành vạn dặm về phía Nam. Yến Ương vốn muốn theo phu quân đến quận Cửu Kê, đáng tiếc Tễ An sinh bệnh, việc này chỉ có thể trì hoãn. Sau khi nhi tử khỏi bệnh, nàng lại được chẩn đoán mang thai, vì thế ngày tùy quân càng thêm không xác định.

Năm thứ ba sau khi thành thân, phu quân phụng mệnh làm việc ở nơi xa, không có ý chỉ của Hoàng đế không thể trở về. Yến Ương ở lại Kinh thành, nuôi dưỡng nhi nữ, phu thê dần trở nên xa cách.

Năm thứ sáu sau khi thành thân, Yến Ương cảm thấy bản thân cùng trượng phu tôn trọng nhau như khách, cuộc sống bình đạm. Qua tháng tám chính là năm thứ bảy bọn họ thành thân. Nhưng chính lúc này, Yến Ương lại nghe bạn tốt nói, phu quân nàng có một vị biểu muội, lúc trước chỉ thiếu một chút là đã nghị thân, mà vị biểu muội này vừa hay mới hòa ly trở về nhà.

Yến Ương vốn không để việc này trong lòng. Nàng tin tưởng phu quân mình, thành thân chừng đó năm, quá nửa thời gian là xa cách, trên người chàng chưa từng có mùi hương của nữ nhân khác, cũng không nghe nói chàng có thiếp thất ở quận Cửu Kê. Nhưng càng ngày càng có nhiều tiếng gió về vị buổi muội này bay đến tai nàng. Yến Ương có chút dao động.

Đêm yến tiệc ấy, nàng thấy trượng phu cùng vị biểu muội kia cùng bước ra từ trong bóng đêm, bên môi chàng còn vương lại chút ý cười. Đã bao lâu rồi chàng không cười như vậy? Một năm, hai năm hay là năm năm sáu năm, Yến Ương không nhớ rõ, chỉ biết là rất lâu rồi. Nàng vốn muốn đợi yến tiệc kết thúc sẽ hỏi rõ chàng, thế nhưng mở mắt ra đã là nửa năm sau.

Lúc đó, nàng mặc tang phục nằm trên giường, bên cạnh là một đôi nhi nữ khóc đến đỏ mắt. Yến Ương hoảng hốt. Không đợi nàng ngẫm lại xem trong lòng là vui vẻ hay khổ sở, ma ma bên người nàng đã thấp giọng khuyên giải nàng, muốn nàng suy nghĩ cho đứa trẻ trong bụng, đừng buồn bã quá mức. Phu quân nàng đã c hết sao? Nghĩ đến tình cảnh đêm đó, nàng cảm thấy nếu đúng là chàng còn cùng nữ nhân khác dây dựa, vậy thì nàng chắc chắn sẽ không mang thai con chàng lần nữa.

Muốn buông tay còn đòi làm cha, không có cửa đâu! Thế nhưng đúng lúc này, cửa đột nhiên mở ra, nam nhân nàng cho rằng đã c hết đen mặt đi đến…

Hóa ra, người c hết là tổ phụ nàng, Kỳ Trường Yến vốn không có lệnh vua không được trở lại bởi vì hay tin mà vội vã giục ngựa trở về trong đêm, sau đó lại vội vã rời đi. Phụ mẫu cũng phải rời Kinh về quê chịu tang. Nghĩ đến nơi này chẳng còn ai thân thuộc, Yến Ương quyết định chờ đến khi thai nhi trong bụng ổn định sẽ đến quận Cửu Kê. Không phải vì nơi đó có phu quân nàng, mà bởi vì nơi đó cách quê quán nàng rất gần, chỉ mất một ngày đường liền có thể về thăm phụ mẫu.

Tháng mười năm thành thân thứ bảy, Yến Ương mang theo nhi nữ lên thuyền đến quận Cửa Kê đoàn tụ cùng phu quân. Quận phủ tuy rằng không bằng Quốc công phủ, nhưng bởi vì có Kỳ Trường Yến ở đây nên vẫn được xử lý cực kỳ gọn gàng, ngăn nắp.

Hơn nữa, Kỳ Trường Yến cũng không hề phụ sự tin tưởng của nàng, giữ mình trong sạch, trong phủ không hề có thông phòng hay thiếp thất. Yến Ương nhanh chóng sắp xếp chỗ ở, rất nhanh đã thích nghi với nơi này.

Thế nhưng, không biết từ khi nào, tình cảm phu thê của hai người đã lạnh nhạt đến mức dù Kỳ Trường Yến có bận công vụ về muộn, phu nhân của chàng cũng chẳng để lại cho chàng một ngọn đèn… Có lẽ chính thời gian cùng khoảng cách đã vẽ lên vô vàn khoảng trống giữa hai người. Nàng vẫn là nhị phu nhân dịu dàng, hiểu lễ nghĩa, một tay chăm sóc con cái, quán xuyến nhà cửa. Thế nhưng, trong những mối quan tâm của nàng đang dần thiếu đi bóng hình chàng.

Còn chàng thì sao? Kỳ Trường Yến cảm thấy giữa bọn họ luôn tồn tại một khoảng cách. Mà khoảng cách này, không chỉ bắt đầu từ thời gian mà còn bắt nguồn từ thái độ của chàng. Tính cách chàng vốn lạnh lùng, lại thêm nhiều năm lăn lộn trên quan trường khiến chàng càng trở nên nghiêm nghị.

Chàng không nói, nàng đã quen không hỏi, nhìn mặt đoán ý, khiến cho hiểu lầm càng thêm sâu. Vì thế, chàng chủ động giải thích cho nàng về thái độ của mình, từng chút một khiến nàng mở lòng một lần nữa, lấp đầy khoảng cách giữa hai người.

Tình cảm tựa như một đốm lửa nhỏ, thời gian và khoảng cách khiến đốm lửa lụi tàn, nhưng chỉ cần người có lòng vun đắp, đốm lửa nhỏ chắc chắn có thể bùng lên một lần nữa, sưởi ấm trái tim của hai người.

Trong lòng Kỳ Trường Yến trước nay luôn chỉ có một người. Người đó là Lâm nhị cô nương dịu dàng chỉnh áo choàng cho đệ đệ, phóng khoáng cưỡi ngựa ở bãi săn. Là Kỷ nhị phu nhân tri kỷ nắm tay chàng, nằm trong lòng chàng mỗi tối. Có lẽ lúc bắt đầu là sự rung động thuở thiếu niên, thấy sắc nảy lòng tham, chỉ muốn nàng thuộc về mình. Trải qua bảy năm thăng trầm, sự rung động ngày nào dần biến thành máu thịt, yêu nàng dịu dàng động lòng người, muốn ở bên nàng trải qua năm tháng.

Bảy năm thời gian, vốn cho rằng phu thê đã tôn trọng nhau như khách. Nhưng kể từ lúc mất đi ký ức năm thứ bảy kia, bắt đầu từ khi nàng đặt chân lên thuyền đến Cửu Kê, dường như số mệnh đã luân chuyển. Yến Ương từ một người mang theo sự hoang mang lên kiệu hoa trở thành một thiếu phu nhân chỉ cầu cùng phu quân tôn trọng nhau như khách, cuối cùng trở thành một thê tử biết hờn dỗi, biết ghen tuông, biết khát khao cùng chàng nắm tay đến bạc đầu.

Từ đó, mỗi đêm trên bàn nhỏ đều có một ngọn đèn, chờ chàng quay về. Sớm khuya bình đạm, vòng ngọc trao tay, hứa nguyện bên nàng trọn đời. Tháng tháng năm năm, nơi bình yên nhất là vòng tay rộng lớn của chàng.

____

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN