logo
REVIEW>> TÔI VÀ NGƯỜI ẤY CỦA TÔI
toi-va-nguoi-ay-cua-toi
Tìm truyện
Donate

TÔI VÀ NGƯỜI ẤY CỦA TÔI

Designer:

AI_Cẩn Du

Độ dài: 20

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 302

Ngày hôm đó

"187 đưa hoa cho tôi, tôi ôm lấy, sau đó nhìn anh quỳ gối qua màn nước mắt. Anh mở hộp nhẫn ra, nói: “Trước kia anh không tin vào duyên phận, nhưng từ ngày gặp em, anh đã tin. Anh muốn cùng em chia sẻ hết thảy niềm vui, cùng em vượt qua mọi chông gai sau này. Thủy Thủy, em có bằng lòng cưới anh không?”

Lời thề của anh không khí phách, cũng không rung động như nam chính trong tiểu thuyết nhưng từng chữ đều khảm vào tim tôi.

Có lẽ thứ khảm vào tim tôi không phải là lời nói không chút hoa lệ nào của anh mà là chính con người đã đột ngột xông vào cuộc đời tôi, kể từ đó đôi mắt và tim tôi chỉ tràn ngập bóng hình anh.

Vì vậy, tối đó, trong làn gió đêm tại thành phố tôi đã sinh sống hơn hai mươi năm, trước mặt bạn bè thân thiết, tôi đã đưa ra quyết định quan trọng và chính xác nhất đời mình.

Tôi bằng lòng trở thành vợ anh, như anh nói, cùng anh chia sẻ hết thảy niềm vui, cùng anh vượt qua mọi chông gai sau này."

...

Trên đời này, làm gì có lời tỏ tình nào là ngọt ngào nhất, tất cả đều là tình yêu qua con mắt của người si tình, khi một ai đó cảm nhận được trái tim chợt rung động, ngày mà ta nhận ra bản thân đã gửi gắm đúng người, đó mới là sự ngọt ngào tuyệt vời nhất.

Và dường như thứ cảm xúc ấy đã theo cả vào những dòng chữ của cô gái ham ăn mê viết lách Nhược Thủy Thiên Lưu khi nói về người mình yêu, người anh hùng của cô ấy.

"Tôi và người ấy của tôi" là một câu chuyện rất đặc biệt. Mỗi câu chữ được viết ra đều là lời "tự tình" của một cô gái, là câu chuyện của chính bản thân Nhược Thủy Thiên Lưu.

...

Lần đầu tiên cô nàng Thủy Thủy biết tới sự tồn tại của đồng chí 187 đó là vào ngày sinh nhật của cô, qua lời gợi ý xem mắt của một người họ hàng.

Sau khi được chiêm ngưỡng nhan sắc của đồng chí 187, Thủy Thủy đã đồng ý đi xem mắt. Đó chỉ là một quyết định thoáng chốc trong lúc đêm khuya, không suy nghĩ kĩ càng, không cân nhắc thiệt hơn, nhưng cũng chính quyết định ấy đã đưa cô bước sang một chặng đường mới.

187 xuất thân từ trường quân đội, là một quân giải phóng ngay thẳng chính trực của đất nước. Anh mang đủ phẩm chất của một người quân nhân, thẳng thắn, dứt khoát nhưng cũng rất chân thành và tinh tế.

Có đôi khi, Thủy Thủy và 187 giống như hai thái cực hoàn toàn trái ngược nhau vậy, một người là tác giả mạng nhiều năm, tiếp xúc với rất nhiều độc giả cũng như những xu hướng mới nhất của thế hệ trẻ, một người là chàng trai "cổ điển" quy cách, chưa từng dùng meme và thậm chí còn chẳng biết gửi tin nhắn thoại.

Nghe như vậy, người không biết có khi lại bảo hai người không hợp nhau. Nhưng mà ấy, trên đời có rất nhiều những "phản ứng hóa học" mà ta không thể nào ngờ đến, Thủy Thủy và 187 là một trong những trường hợp đó.

Một cô gái nhanh nhẹn hoạt bát lần đầu biết luống cuống tay chân trước một chàng trai là như thế nào. Một thanh niên lạc hậu cuối cùng cũng vì một cô gái mà lần đầu biết dùng meme và gửi tin nhắn thoại ra sao. Giữa họ có rất nhiều lần đầu tiên, mà những lần đầu tiên đó của họ đều là vì đối phương.

Tình cảm của Thủy Thủy và đồng chí 187 nhẹ nhàng êm đềm như nước chảy thành sông, thuận buồm xuôi gió nhờ công lao đến từ phẩm chất dứt khoát thẳng thắn của chàng trai 187.

Khác với sự luống cuống của Thủy Thủy, ngay sau lần gặp mặt đầu tiên 187 đã ngỏ lời mời Thủy Thủy về một cuộc hẹn tiếp theo.

187 rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, ngay khi anh có hảo cảm với Thủy Thủy, anh cũng rất chủ động thể hiện suy nghĩ và mong muốn của mình.

"Anh thấy em rất tốt. Rất đẹp, tính tình cũng tốt. Anh muốn được gặp riêng em nhiều hơn.”

Đối với một người con gái, so với mập mờ không rõ, một chàng trai sẵn sàng thể hiện sự nghiêm túc trong mối quan hệ tình cảm giữa hai người sẽ càng khiến họ cảm thấy an tâm và thoải mái hơn cả.

Tình yêu giống như bông hoa pha lê vậy, xinh đẹp và lấp lánh nhưng cũng mỏng manh dễ vỡ, để bảo vệ bông hoa ấy, cần một chiếc hộp nhỏ, chiếc hộp được tạo nên từ sự chân thành, tin tưởng, sẻ chia và trân trọng.

...

Cuốn tự truyện của Thủy Thủy không phải một câu chuyện hoàn chỉnh, mà đó là những mẩu chuyện nhỏ về kỉ niệm giữa cô và đồng chí 187. Những câu chuyện này có thể không liền mạch, nhưng trong đó bạn đọc lại có thể cảm nhận được tình cảm ngày càng gắn bó giữa hai người.

Rất giản dị thôi, rất đời thường thôi, không có mưa to gió lớn, không có muôn trùng cách trở, nhưng dường như chuyện tình của họ càng khiến cho bất cứ ai đọc được cảm thấy hâm mộ và vui lây cả sự hạnh phúc của hai người, hơn bất cứ câu chuyện nào khác.

Bởi lẽ, Thủy Thủy và 187 là hai con người thật sự tồn tại trên thế giới này, họ không phải một hình mẫu được bất cứ ai xây dựng theo một motip nào đó, họ đều đang sống và sống theo cách riêng của mình.

Ngôn tình liệu có thật ngoài đời hay không, thật ra chẳng ai nói được. Chuyện tình của Thủy Thủy và anh chàng 187  thật sự rất ngọt ngào nhưng biết đâu dưới góc nhìn của một ai khác, đây lại chỉ là một câu chuyện bình thường như bao chuyện khác thì sao.

Nhưng ít nhất, trong mắt Thủy Thủy, đây sẽ là câu chuyện tình yêu đẹp nhất, thế giới trong mắt người đang yêu là như thế, cách họ kể lại câu chuyện của mình cũng tràn ngập tình cảm trong từng câu chữ.

Ngôn từ thật sự có sức mạnh chứa đựng cảm xúc, đem những tâm tư của người viết, gửi tới tận trái tim người đọc.

Nhược Thủy Thiên Lưu đã viết rằng, câu chuyện này giống như nơi lưu giữa ký ức và kỉ niệm của hai người họ, bất kể tương lai có ra sao thì kết thúc của câu chuyện vẫn luôn dừng ở thời điểm đẹp nhất trong mối tình của cô và đồng chí 187.

Mà tôi cũng tin rằng, Nhược Thủy Thiên Lưu và vị anh hùng của cô ấy nhất định sẽ hạnh phúc trăm năm.

...

"Tôi và người ấy của tôi" đối với tôi thật sự là một câu chuyện rất đáng đọc, phần vì sự ngọt ngào của nó, nhưng hơn hết là nó khiến tôi tin rằng, một ngày nào đó, khi tìm được đúng người, tôi cũng sẽ có câu chuyện ngôn tình của riêng mình. Hi vọng rằng các bạn cũng sẽ có những trải nghiệm như vậy với bộ truyện đáng yêu này nhé.

...

"Cuộc sống không phải truyện cổ tích cũng chẳng phải tiểu thuyết, không thể luôn xuôi chèo mát mái. Nó tựa như hành trình hành hương dài đằng đẵng và cô độc, trên đường có phong ba bão táp, cũng có cầu vồng rực rỡ, có đêm lạnh rét buốt, cũng có bình minh ấm áp. Chúng ta sẽ gặp vô số người, trải qua vô số việc, hoặc vui hoặc buồn, hoặc đắng hoặc ngọt, mỗi cá thể sẽ tự cải thiện bản thân trong hành trình hành hương ấy.

Tôi lại càng biết ơn vận may của mình, sự xuất hiện của anh khiến cho con đường tôi đi có thêm một ngọn đèn mãi mãi phát sáng, giúp tôi không còn cô độc nữa, cũng giúp tôi trở thành một tôi tốt hơn.

Tôi từng hỏi 187: “Anh biết điều gì giúp em vui khi viết lại câu chuyện của tụi mình không?”

187 cười: “Em ngố quá mà, có chút chuyện cỏn con cũng vui được.”

Không phải vậy.

Điều khiến em vui vẻ là cuốn sách này không có kết thúc thực sự, so với “Cuộc sống”, nó chỉ như muối bỏ bể, còn rất nhiều điều tốt đẹp hơn ở bên ngoài trang sách, nhưng đó là bí mật của riêng anh và em."

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Sa

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN