logo
REVIEW>> TÔI QUYẾT ĐỊNH ĐI TÌM BA RUỘT
toi-quyet-dinh-di-tim-ba-ruot
Tìm truyện
Donate

TÔI QUYẾT ĐỊNH ĐI TÌM BA RUỘT

Designer:

AI_Nha Thanh

Độ dài: 100

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 1944

“Cho dù mọi thứ đều bao dung độ lượng.

Thì cũng không thể tránh khỏi những tổn thương.

Cho dù mọi thứ đều nhẹ nhàng êm đềm.

Thì nỗi buồn cũng khó mà vơi đi bớt.” (*)

Những năm tháng thơ bé của Lâm Tích cho đến thời gian hiện tại, đều trôi qua trong vô vàn chua xót bi thương như vậy.

Lâm Tích của khi ấy, đã không hề biết rằng, ngay từ ban đầu, sự xuất hiện của cô đã là điều mà không ai mong muốn, một dấu tích bị người ta toan tính hết thảy. Sau cùng, là xóa mờ không thương tiếc.

Cho đến khi Lâm Tích mơ một giấc mơ khủng khiếp và phát hiện tất cả sự thật. Thì ra, bấy lâu nay, thế giới mà Lâm Tích đang sống là trong một quyển sách ngược văn kinh điển. Nhân vật chính trong truyện là mẹ cô - nữ chủ Tống Khả Hân và người ba hờ - nam chủ Lâm Dịch Trạch.

Như bao câu chuyện ngược drama đầy cẩu huyết vào khung giờ vàng mỗi tối, chuyện tình của họ cũng như thế. Ban đầu, Tống Khả Hân chỉ là tình nhân, người thay thế cho bạch nguyệt quang trong lòng Lâm Dịch Trạch. Nam chủ tàn nhẫn dùng tiền bạc và quyền uy của mình, bắt ép nữ chủ đi vào khuôn khổ, cũng chơi đùa nhục nhã và tra tấn đủ cách.

Thế rồi, nữ chủ thật sự xảy ra quan hệ cùng với một người đàn ông xa lạ, tuyệt vọng đến mức muốn kết thúc sinh mệnh. Cho đến lúc này, nam chủ mới muộn màng nhận ra, người hắn yêu là nữ chủ. Vì vậy, hắn ân hận, đau khổ tìm mọi cách bù đắp cho nữ chủ, dù cô ta mang thai con của người khác, hắn cũng nguyện ý nuôi dưỡng chăm sóc cả hai. Có thể nói là toàn vẹn.

Nhưng, bất hạnh thay, Lâm Tích lại chính là đứa bé không mong muốn kia. Thế nên, cô như cái gai cắm trong lòng của mỗi người nơi đây, nhìn đến đều chán ghét, coi thường và cả oán hận.

Tống Khả Hân cho rằng, Lâm Tích là vết nhơ nhắc nhở quá khứ ghê tởm bị chà đạp của cô ta. Lâm Dịch Trạch lại cho rằng, Lâm Tích là điều ngoài ý muốn vuột ra khỏi tầm kiểm soát của hắn, khiến hắn nhìn vào liền muốn hủy hoại, giẫm nát.

Vì thế, trước khi biết được mọi chuyện, Lâm Tích luôn không hiểu tại sao từ bé đến lớn, bản thân lại bị mọi người căm ghét đến vậy. Cho dù, cô đã luôn nỗ lực như thế nào thì đều nhận về những ánh mắt châm chọc coi thường. Ở trong ngôi nhà này, Lâm Tích chưa từng có thứ gì thuộc về chính mình, cô độc và lạnh giá vô cùng.

Giấc mơ ấy, giải thích mọi thứ cho Lâm Tích, cũng giày vò bóp nát trái tim cô. Bởi vì kết thúc của nó, là khung cảnh mà Lâm Tích mỗi lần nhớ đến đều khủng hoảng và sợ hãi đến nghẹt thở.

Trong con hẻm nhỏ tăm tối, Lâm Tích điên cuồng trốn chạy. Thế nhưng, đám người xấu kia không muốn buông tha cho cô. Chúng bắt cô lại, xé toang chiếc váy cô đang mặc trên người, lần mò bàn tay bẩn thỉu trên thân thể cô. Lâm Tích kêu gào, van xin khóc lóc nhưng nào có ai đưa tay ra cứu lấy cô. Nỗi ám ảnh kinh hoàng ấy, sự tuyệt vọng bi thương ấy, từng vết khắc thật sâu trên mỗi tấc da thịt. Mà đứng nơi ánh sáng mờ ảo phía xa, là người ba hờ Lâm Dịch Trạch cùng nụ cười ẩn khuất trong bóng tối.

Cái c hết đến gần, lời nguyện cầu cũng trở nên vô ích. Nước mắt rơi, máu cũng đã thấm ướt, trên con đường kia, chỉ còn là cái xác không hồn, rách nát, lạnh lẽo. Một người vừa rời bỏ thế giới này.

Vì thế, sau khi tỉnh lại từ cơn mơ, Lâm Tích bắt đầu sắp xếp lại những suy nghĩ của bản thân. Trước tiên là rời khỏi nơi đây, ngôi nhà chứa đầy những linh hồn ác quỷ, muốn hủy diệt cô. Sau đó, tìm đến người ba ruột của cô, xin ông giúp đỡ, nuôi cô đến tuổi thành niên. Chỉ cần như vậy thôi, mọi thứ còn lại, tự chính Lâm Tích sẽ tìm cách để đổi thay vận mệnh của mình.

Thế nên, khi đối mặt với Cố Thiệu, người ba ruột của mình, Lâm Tích có chút sợ hãi, cũng có chút bất an lo lắng. Sợ hãi trải qua những tháng ngày như ở Lâm gia, sợ hãi lại trở thành thứ chán ghét mà người người muốn vứt bỏ, sợ hãi anh sẽ từ chối đứa con không mong muốn và chưa từng biết đến hơn mười bốn năm này.

Nhưng, Cố Thiệu là ông chủ tập đoàn lớn, người nói được làm được, cho dù bị người tính kế hay vì sai lầm nào khác, thì Lâm Tích vẫn là con gái của anh, mang trong mình huyết thống Cố gia, anh sẽ cho cô một mái nhà, quan tâm chăm sóc theo đúng trách nhiệm của mình.

Từ nay, Lâm Tích trở thành Cố Tích, con gái Cố Thiệu, cháu gái duy nhất của Cố gia.

Mặc dù đã tìm được chỗ dựa để có thể an toàn lớn lên đến năm 18 tuổi, thì bản thân Cố Tích cũng chưa bao giờ đặt hết niềm tin và hy vọng của mình vào người khác. Bởi vì, cô biết, Cố Thiệu ba của mình là nhân vật vai ác đại boss trong truyện, người mà sau này sẽ bị nam nữ chủ cùng những người liên quan bên cạnh liên hợp lại phá hủy tất cả, làm cho Cố gia suy tàn, mang tiếng xấu muôn đời.

Cho nên, Cố Tích liền muốn tìm mọi cách để kiếm tiền, lưu trữ lại hết, sau này khi ba Cố hay Cố gia lâm nguy, cô vẫn có thể giúp được nhiều ít. Vì vậy, Cố Thiệu hết sức kinh ngạc khi thấy Cố Tích tích cực tham gia hết cuộc thi này đến cuộc thi khác tranh thưởng, hoặc tiền anh chuyển cho cô mua đồ, đều được Cố Tích cất, vô cùng tiết kiệm.

Cố Thiệu nhận ra, thời gian Cố Tích sống ở Lâm gia, đã trải qua quá nhiều biến cố cùng nhiều chuyện đau lòng, khiến cô luôn có cảm giác không an toàn, muốn tự mình gánh lấy tất cả, không muốn phiền đến ai. Như bông hoa mai xinh đẹp, lạc trong gió tuyết, lại vẫn kiên cường chấp nhất vươn lên tìm ánh nắng mặt trời lấp lánh.

Có thể ban đầu, Cố Thiệu vì trách nhiệm của một người ba mà quan tâm chăm sóc cho Cố Tích. Nhưng, dần dần, khi cùng con gái nhỏ chung sống dưới một mái nhà, anh mới biết rằng, trái tim mình đang dần bị Cố tích xâm chiếm lúc nào không hay.

Con gái nhỏ Cố Tích luôn thông minh hiểu chuyện, không dám cùng anh làm nũng, không dám vô tư hồn nhiên đúng lứa tuổi, sợ hãi anh, lại muốn lấy lòng anh. Phải trải qua bao nhiêu điều trong quá khứ mới biến Cố Tích thành dáng vẻ như bây giờ kia chứ. Vào những khoảnh khắc ấy, Cố Thiệu đau lòng đến mức không thở nổi, muốn nhẹ vuốt mái tóc cô, xoa lên đôi mắt đang chớm lệ, muốn nói cho Cố Tích biết rằng, thế giới này từ nay có ba bảo vệ cho con.

Cố Tích, không cần chịu đựng một mình.

Cố Tích, không cần lo lắng tương lai.

Cố Tích, chỉ cần con là Cố Tích. Vậy thôi, đủ rồi.

Dù bầu trời xám xịt ngoài kia, dù cơn mưa giăng ngang lối, cũng không ngăn được ba chạy đến bên con, đưa con trở về nhà. Vì thế, hãy cứ dũng cảm hướng đến mặt trời, rồi con sẽ thấy ánh nắng rực rỡ muôn nơi.

***

“Tôi quyết định đi tìm ba ruột” là một bộ truyện theo cảm nhận cá nhân của mình là khá hay và xúc động. Nội dung truyện thiên hướng đi theo tuyến tình thân là chính, về tình yêu thì sau mới nhắc đến nhiều hơn. Truyện mang màu sắc đa dạng, cuốn hút, có biến cố, có kịch tính, có bí ẩn, có sủng ngọt, có cảm động.

Đọc truyện mình thật sự rất thích hai nhân vật chính là Cố Tích và Cố Thiệu. Từ ban đầu khi biết về thân phận của mình, cũng nhận ra tất cả những điều tồi tệ từ trước đến nay mình phải gánh chịu, cho dù không phải là lỗi của bản thân, Cố Tích cũng dũng cảm chấp nhận tất cả, kiên trì dùng mọi thứ mình có để đổi thay vận mệnh.

Và Cố Thiệu tựa như chiếc đèn hải đăng trên vùng biển sóng gió mà Cố Tích đang trải qua, thắp cho cô niềm tin cùng hy vọng về tương lai. Cố Thiệu còn cho cô một ngôi nhà để về, một nơi để yêu thương và được chở che trước những giông bão cuộc đời. Để Cố Tích biết rằng, sự xuất hiện của cô trên thế giới này với người khác có thể không là gì cả, nhưng với Cố Thiệu, với Cố gia lại là món quà trân quý nhất mà ông trời ban tặng.

Là cơn mưa đi qua bốn mùa, đượm hương nồng cỏ cây hoa lá, nhẹ rơi giữa đất trời.

Vì thế, nếu bạn thích những câu chuyện có yếu tố thay đổi số phận, viết lại kết thúc có hậu cho nhân vật phụ, đoàn sủng và vả mặt các nhân vật ác thì hãy nhảy hố ngay nhé.

____

(*): Trích bản dịch lời bài hát Bất quá nhân gian do Hải Lai A Mộc thể hiện.

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN