logo
REVIEW>> TÔI NHƯ ÁNH DƯƠNG RẠNG RỠ 1
toi-nhu-anh-duong-rang-ro-1
Tìm truyện
Donate

TÔI NHƯ ÁNH DƯƠNG RẠNG RỠ 1

Tác giả:

Cố Mạn

Reviewer:

AI_Phong Lữ

Độ dài: 40

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 237

Cố Mạn chắc hẳn không phải là cái tên quá xa lạ với các độc giả ngôn tình dù là mọt mới hay mọt cũ. Tác giả gắn liền với tuổi thanh xuân của rất nhiều người mà phải kể đến các tác phẩm như: Bên nhau trọn đời, Yêu em từ cái nhìn đầu tiên, Sam Sam đến đây ăn nè…

Và đến với “Tôi như ánh dương rạng rỡ” tác giả đã thổi một làn gió mới vào kho tàng tiểu thuyết của mình nhưng không làm mất đi vẻ đặc trưng của nam chính Cố Mạn.

Nắng gắt giữa mùa hè chói chang lại là ánh sáng rực rỡ trong cuộc sống của ai đó.

Tưởng như không cần thiết nhưng lại quan trọng biết nhường nào…

Nhiều lần tôi tự hỏi yêu đơn phương là gì mà khiến người ta đau khổ đến thế? Hay tôi chưa là người từng trải nên chưa thể hiểu đủ hết những điều ấy.

Nhiếp Hi Quang cô đã từng yêu đơn phương như thế…

Nhiếp Hi Quang đích thực là viên ngọc quý của Nhiếp gia. Nhưng một gia đình hạnh phúc lại chẳng thể nào giữ được nữa rồi. Người mẹ cùng với bố lập nghiệp lại chẳng thể bằng người yêu cũ của ông. Vì giúp đỡ tình cũ mà ông đã gây ra hiểu lầm dẫn đến gia đình chẳng còn vẹn toàn.

Nhiếp Hi Quang đã từng thích thích Trang Tự - câu sinh viên nổi tiếng nhất trường. Đã từng tỏ tình nhưng lại bị cậu từ chối khiến cô tổn thương vô cùng.

Rồi cô lại phát hiện ra cô bạn cùng phòng đại học Dung Dung với cô lại là “thanh mai trúc mã” với Trang Tự. Hoá ra, từ trước tới nay cô đã làm trò hề trước mặt biết bao nhiêu người.

“Tôi đứng trên con phố này nhìn người đến người đi, mỗi phút trôi qua đều có rất nhiều người vội vã lướt qua trước mắt. Tôi gặp vô số người xa lạ. Chỉ duy nhất không có anh.”

Trang Tự cậu sinh viên nghèo lại được Nhiếp đại tiểu thư để ý là một điều hạnh phúc hay bất hạnh đây? Là anh thật sự đã thích “thanh mai trúc mã” của mình hay là sự tự ti mặc cảm trước Nhiếp Hi Quang đây? Câu hỏi này ngay cả chính bản thân anh cũng chưa từng có câu trả lời.

Cô cứ kìm nén tình cảm của mình cho đến hết bốn năm đại học. Cô mang những đau thương, mất mát, tủi thân không thể chia sẻ ấy đi hết những thành phố ở Châu Âu. Sau hai tháng ở Châu Âu, cô theo lời bố nhận lời làm việc ở tập đoàn Thịnh Viễn chi nhánh Tô Châu.

Ở đây Nhiếp Hi Quanh đã gặp gỡ phó tổng giám đốc chi nhánh mới Lâm Tự Sâm. Ngay từ đầu cô cũng không hiểu nổi tại sao Lâm Tự Sâm lại luôn bắt lỗi cô. Mãi sau này cô mới biết lí do vì sao anh lại luôn như vậy với cô.

Khi Hi Quang bị ngã từ trên tầng cao xuống là một tay Lâm Tự Sâm chăm sóc cô. Cô cũng phát hiện hoá ra anh cũng ân cần, dịu dàng đến thế. Kể từ lần ấy, mối quan hệ giữa anh và cô cũng đã hòa hợp hơn rất nhiều.

Với Lâm Tự Sâm mà nói anh không biết nên thất vọng hay nên vui mừng nữa. Nhiếp Hi Quang đã không nhận ra anh. Khi nghe tin cô sẽ tới làm tại chi nhánh Tô Châu này, anh đã không ngần ngại mà xin được chuyển cấp từ Thượng Hải xuống đây. Là số phận an bài mãi mãi anh không thể nào có cô?

Mọi việc được hoá giải khi Nhiếp Hi Quang nói chuyện với bố cô. Với ông, anh là một người đàn ông tàn nhẫn, chỉ muốn lợi dụng cô, thứ mà anh để ý chỉ là tài sản của nhà họ Nhiếp. Trước đây cũng là anh theo đuổi cô con gái nuôi của ông là Niệm Viên.

Và trong lần hẹn  tại vườn mai, anh bị tai nạn mất đi khả năng làm bác sĩ phẫu thuật. Mọi việc như sét đánh ngang tai với Nhiếp Hi Quang. Nhưng cô vẫn luôn tin tưởng Lâm Tự Sâm, một người đàn ông quá đỗi ấm áp.

Từ đầu hoá ra chỉ là một bi kịch buồn cười biết bao. Lần đầu tiên gặp Nhiếp Hi Quang ở bữa tiệc, Lâm Tự Sâm đã yêu cô từ cái nhìn đầu tiên. Anh tưởng cô là người hẹn gặp anh ở vườn mai. Nhưng lại là Niệm Viên - người con gái trên danh nghĩa của Nhiếp Trình Viễn.

Anh đã không may gặp tai nạn bị ảnh hưởng đến mắt, đến đôi tay phẫu thuật. Với bác sĩ hai đều ấy quan trọng biết bao nhiêu. Anh ngày ngày ở viện ngày ngày mong cô sẽ đến thăm anh. Nhưng thứ mà anh đợi được lại chỉ là một mảng tường trắng xoá.

Khi biết chuyện, Nhiếp Hi Quang lại càng thêm hận mẹ con nhà Niệm Viên. Vì cô ta, Lâm Tự Sâm đã đánh mất cả ước mơ của cuộc đời anh. Thứ mà anh theo đuổi rất nhiều năm. Nhưng thật may, điều ấy lại là động lực để cô gần bước tới anh hơn.

“Nhưng Hi Quang, từ trước tới giờ, anh vẫn luôn vì em mà đến.”

Hi Quang - tên của ánh sáng cũng giống như ánh dương soi sáng trong cuộc đời của Lâm Tự Sâm. Điều mong ước cuối cùng đã thành hiện thực, anh không mong cầu gì hơn.

Tình yêu có ngắn có dài chỉ là chúng ta có biết trân trọng điều ấy không mà thôi. Cố Mạn vẫn như vậy, vẫn làm trái tim thiếu nữ trong tôi rung rinh rất nhiều. Dưới ngòi bút của “Rùa Mạn” chúng ta lại bắt gặp một Lâm Tự Sâm rất giống với Hà Dĩ Thâm nhưng lại có hồn riêng của nhân vật. “Tôi như ánh dương rạng rỡ” thật sự rất đáng để chúng ta đọc và suy ngẫm về tình yêu, tình bạn và lí tưởng cuộc sống.

Thật sự mong chờ phần tiếp theo của câu chuyện để có một kết thúc trọn vẹn và hy vọng phim chuyển thể sẽ đạt được thành công như những bộ truyện khác của Cố Mạn.

____

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN