logo
REVIEW>> TỚI GẦN EM, CHIẾM HỮU EM
toi-gan-em-chiem-huu-em
Tìm truyện
Donate

TỚI GẦN EM, CHIẾM HỮU EM

Tác giả:

Mặc Vi Đạm

Độ dài: 108

Tình trạng: Hoàn convert

Lượt xem: 16511

Giới thiệu:

"Cảm giác đau lòng này, về sau chị sẽ từ từ quen thuộc."

Một đoạn tình cảm rung động, cuối cùng lại khiến tất cả cùng gánh chịu hậu quả.

*

Chuyện kể, ở một vùng đất xa xôi gần như vô danh trên bản đồ, vùng đất thâm sơn cùng cốc ấy là nơi trú ngụ của những con người nông dân chân chất, da dẻ đen nhẻm, ánh mắt bọn họ đầy sự ngơ ngác khi tiếp xúc với người lạ.

Ở mảnh đất hoang sơ ấy, ánh sáng văn hóa là thứ quà tặng xa xỉ mà chính phủ ban tặng cho họ. Vậy nên, ngày đó, khi cô tiên xinh đẹp từ chốn thành thị xa xôi đặt chân bước tới, khắp ngõ thôn làng như choàng tỉnh giấc, nơi nào cũng là sự hồ hởi và tiếng cười.

Cô tiên mang tấm lòng thiện lương, mới đầu cô cũng không tránh khỏi cảm giác hụt hẫng và bơ vơ khi từ một nơi đầy đủ tiện nghi, di chuyển đến một nơi mà bữa ăn hàng ngày thiếu trước hụt sau lại thường xuyên như cơm bữa.

Từ từ tiếp xúc, cô tiên ấy rồi cũng dần dần thích nghi, cô làm quen với các bé học trò nhỏ, những dân làng chất phát, ngày qua ngày bên cạnh cô còn có thêm một cái đuôi nhỏ, chiếc đuôi cao gầy thường xuyên lẳng lặng quan sát và giúp đỡ cô những lúc nguy khó.

Cứ tưởng câu chuyện ấy sẽ mãi được viết lên một cách mượt mà như chuyện cổ tích hạnh phúc, nhưng tất cả đều sụp đổ, bởi làng quê ấy không êm ả và chân chất như bề ngoài, ẩn nấp trong những đôi mắt đen lay láy kia là bí mật đầy kinh hoàng, loang lổ bởi những vết máu, mồ hôi và nước mắt…

*

Ban đầu Trình Nặc quyết định đến với thôn Hạ Thát Câu đơn thuần vì để thỏa mãn ước muốn của bản thân, đồng thời tô vàng cho hồ sơ sau này thuận lợi cho con đường công danh lợi lộc. Một cô gái từ nhỏ đã quen sống trong nhung gấm lụa là, lần đầu bước tới vùng thôn quê hẻo lánh thiếu thốn, nếu dùng từ “shock môi trường” cũng không có gì là quá đáng.

Là một cô gái trẻ tính tình không tới mức ngang tàng bướng bỉnh, nhưng ẩn nhẫn sau gương mặt thuần khiết xinh đẹp kia lại là một sức lực mạnh mẽ, như ngọn măng non giương mình chống đỡ cơn cuồng phong, Trình Nặc từng bước kiên định với quyết định của mình.

Bước ngoặt đầy đớn đau ập tới trong khi Trình Nặc không hề có bất kỳ sự chuẩn bị hay một suy nghĩ nào dù chỉ thoáng qua, sự phản bội từ người mình yêu khiến Trình Nặc lầm lạc, cô vội vã tìm kiếm một liều thuốc an ủi hòng xoa dịu con tim đang nhói đau vì vết thương lòng của mình.

Trình Nặc vô tình gieo cho Hứa Đồng Chu một tia hy vọng, chút tơ tình ấy với cô chẳng qua là một lần trầm luân trong dục vọng, một cái ôm an ủi cô gái thiếu hụt cảm giác yêu thương, nhưng với Hứa Đồng Chu là một cái nắm tay kéo tâm hồn cậu thiếu niên khỏi cảm giác chật vật của sự nghèo khó và đơn độc.

Trình Nặc thiếu sự quyết đoán, trái tim đang tìm kiếm tình thương nên giữa cuộc giằng co đầy đam mê và cảm xúc, hai con người trẻ tuổi nhanh chóng quấn quýt lấy nhau. Tơ hồng bám vào thân cây rậm rạp chính là vì ham muốn sức sống của cây xanh kia, cũng hệt như Trình Nặc ích kỷ giữ lấy con tim của Hứa Đồng Chu, thừa biết cậu trai trẻ sớm đã phải lòng mình, dư sức nhận ra tầm hiểu biết và cái nhìn của mình xa xôi hơn cậu, nhưng đứng trước cậu trai trẻ nhiệt tình như lửa cháy, Trình Nặc buông thả bản thân đắm chìm.

Những ngày tháng thiếu thốn, bữa ăn đơn thuần là chiếc bánh bao ngả màu vàng trông không hề ngon miệng, là miếng thịt muối được xào rau ăn trong ngày đông lạnh giá, vốn chẳng đáng bao nhiêu tiền, ấy thế mà lại ghi dấu ấn đậm sâu trong trí nhớ Trình Nặc, để nhiều năm về sau, thỉnh thoảng giữa một cơn gió vô tình, cô ngửi thấy mùi hương quen thuộc gợi lại kí ức ấy…

Vận mệnh như bánh xe đang quay đều, trật một nhịp vào trúng hố sâu, đưa Trình Nặc tới bước đường lựa chọn: Nhân văn với một người nhưng ác nghiệt với một người khác? Hình ảnh cô gái trẻ cùng gương mặt sưng vù đẫm máu, tiếng la hét thê lương đã bám riết lương tâm Trình Nặc, hướng cô đi về nơi cô cần đến, bắt tay vào việc nên làm. Chẳng qua, cô không thể ngờ lựa chọn này lại đưa đến bước đường ly biệt giữa cô và Hứa Đồng Chu.

Trong mắt số đông, quyết định của Trình Nặc là một hành động tiêu biểu cho lòng ích kỷ của cô, nhưng chỉ ai ở vị trí của cô mới có thể thấu hiểu, khi đưa ra bất kỳ lựa chọn nào, thì đó đều là sự khó khăn và khiến lòng cô day dứt nhiều năm.

*

Hứa Đồng Chu chẳng qua chỉ là cậu thanh niên mới lớn, chưa học hành đầy đủ, điều kiện sống lại quá thiếu thốn, chưa đủ tuổi trưởng thành đã gánh vác trách nhiệm của cả gia đình trên vai, một người đàn ông bên trong thân hình của cậu thanh niên non nớt, quả là một sự kết hợp chưa thật sự hài hòa.

Dù cho sự kết hợp trong người cậu thanh niên ấy chưa thật sự mỹ mãn, nhưng vẫn đủ để thu hút ánh mắt Trình Nặc một cách thầm lặng, là những đêm Hứa Đồng Chu băng đèo vượt suối từ xa về, rụt rè hỏi cô đã tắm chưa, rồi anh sẽ nấu cho cô một nồi nước thật to, pha cho cô một chậu tắm thật nhiều nước, giặt giũ quần áo cho cô, lúc anh đi làm xa sẽ luôn căn dặn em gái trông chừng cô, đi cùng cô trên đường về nhà để cô bớt thấy sợ hãi, những đồng lương ít ỏi anh tích cóp được, một nửa cho mẹ, một nửa dành cho Trình Nặc.

Từng sự quan tâm nhỏ nhặt ấy, qua thời gian, góp nhặt thành một nhúm đá vụn, đủ sức đè nặng trái tim Trình Nặc, để ngày ấy, giữa trời đông buốt giá, Trình Nặc trông ngóng hình bóng Hứa Đồng Chu, lo lắng cho sự an nguy khi hai người cùng hợp tác làm nên một chuyện kinh thiên động địa với vùng đất quê hương anh…

*

“Vì một nguyện vọng không biết có thể thực hiện được hay không, con người ta có khi phải đánh cuộc suốt cả cuộc đời, cười con người ngu xuẩn này, suy cho cùng cũng chỉ là khách qua đường giữa chốn nhân sinh” (*) * Akutakawa Ryunosuke.

Đã lâu rồi mình mới được đọc một bộ truyện H văn nhưng “có não” như thế này, truyện có phần mở đầu rất ấn tượng, những hình ảnh và từ ngữ tác giả sử dụng giúp người đọc dễ dàng khái quát ra khung cảnh một ngôi làng nghèo nàn, gần như tách bạch với đô thị ồn ào, những người nông dân nhỏ bé như lạc giữa đất trời bao la, tưởng là vô cùng tự do tự tại nhưng thật chất là bị cái nghèo khống chế.

Mảng màu xanh của rừng sâu núi thẳm như được trải dài ngút mắt, mang lại cảm giác vô cùng yên bình và sạch sẽ. Chỉ đến khi từng bí mật nhỏ của ngôi làng bị bóc trần, thì người ta mới phải vỡ òa vì chợt nhận ra, thì ra con người ta không hề dung dị như bề ngoài, thì ra không có sự yên bình nào ở nơi này cả, thì ra ở nơi xa xăm ít hơi người này, lòng người còn lạnh lẽo và bạc bẽo hơn tất thảy. Mọi thứ đã góp phần thúc đẩy cho Trình Nặc đến với quyết định “tẩy sạch” bớt phần nào sự nhơ nhớp của ngôi làng.

Trình Nặc và Hứa Đồng Chu, hai con người rõ ràng là xa lạ, trước năm cô hai mươi mốt tuổi, trong cuộc đời cô chưa từng có bất kỳ suy nghĩ nào mang tính chống đối, chỉ duy nhất từ sau khi gặp gỡ Hứa Đồng Chu, cô vừa phục tùng lại vừa phản kháng. Bên trong sự chịu đựng nghe lời mà một ngọn lửa nhỏ âm ỉ được ấp ủ, ngay cả Trình Nặc cũng không hề ngờ tới.

Chính bản thân Hứa Đồng Chu cũng vậy, trước khi gặp gỡ Trình Nặc, cậu vẫn chỉ là một thanh niên nông thôn nghèo hèn, chất phát. Những ngày ở cùng nhà với Trình Nặc, Hứa Đồng Chu được nghe thêm nhiều chuyện mới mẻ, biết được thêm điều hay lẽ phải, còn dạy cả con tim mình biết cách yêu thương một người là ngoài yêu người ấy, còn phải khiến cho người ấy hạnh phúc. Chỉ là, bài học ấy quá giày vò và đằng đẵng…

Chuyện tình cảm của Trình Nặc và Hứa Đồng Chu tràn đầy cảm xúc, có thể nửa phần đầu truyện sẽ khiến bạn chán ghét Trình Nặc, cảm thấy đáng thương cho Hứa Đồng Chu, chính mình cũng có đôi lúc vô cùng thương cảm cho Hứa Đồng Chu, vậy nên sau này, khi thấy Hứa Đồng Chu từng bước tiến bộ vượt bậc, dù có bao chông gai khó khăn, người thanh niên ấy vẫn kiên trì vươn lên, lấy hạnh phúc của Trình Nặc làm mục tiêu, sự cố chấp và vững chí của Hứa Đồng Chu khiến mình rất ngưỡng mộ.

Thật ra, trong cả câu chuyện, hai người bọn họ đều rất tội nghiệp, tuổi trẻ là điều quý giá và để có thể học được kinh nghiệm, bất kỳ ai cũng phải ít nhất một lần trả giá, nếu ai có ý định đọc bộ truyện này, mình hy vọng bạn sẽ đứng ở khía cạnh khách quan, chỉ có vậy thì mới không bị cảm giác thương cảm cho nam chính mà sinh ra chán ghét nữ chính, đồng thời cảm nhận được những ý nghĩa đắt giá của bộ truyện.

Một câu chuyện đan xen rất nhiều mảng màu cuộc sống và cảm xúc, có những phân đoạn được đẩy lên cao trào, khiến người đọc cảm thấy nghèn nghẹn vì thương cảm cho nhân vật, thật sự chỉ khi bạn thử đặt mình vào vị trí của từng người, bạn mới cảm nhận được sự khó xử khi phải đưa ra quyết định.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Nguyệt Quý

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN