logo
REVIEW>> TÒA THÀNH TRÊN KHÔNG
toa-thanh-tren-khong
Tìm truyện
Donate

TÒA THÀNH TRÊN KHÔNG

Tác giả:

Loan

Độ dài: 81

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 377

Giới thiệu:

Có lẽ, ẩn sâu dưới đáy lòng mỗi người đều có một tòa thành ẩn mang tên “tòa thành trên không”, có lẽ, nó đại diện cho tín nhiệm, thiết tha, còn có gửi gắm.

Có lẽ, trong “tòa thành trên không” thuộc về Trì Kinh Hồng, người trưởng thành ở đất nước gọi là Ireland, anh trân quý hết thảy mọi thứ liên quan đến nơi ấy.

Nhưng, trong “tòa thành trên không” thuộc về Lệ Xuân Hiểu, chỉ có một người đàn ông tên Trì Kinh Hồng, cô yêu anh sâu sắc.

Sau này, cuối cùng Lệ Xuân Hiểu cũng hiểu rằng, đất nước được gọi là Ireland kia, chỉ đại diện cho một cái tên, tên cô ấy là Trì Hồng Nhạn.

Sau này…

***

Có một đất nước có những quy định rất đỗi kỳ lạ về chuyện hôn nhân.

Ở nơi ấy, công dân chỉ chịu trách nhiệm làm thủ tục đăng ký kết hôn, không giải quyết ly hôn. Tuy nhiên, không đồng nghĩa với việc công dân của họ buộc phải sống trọn đời với một người bạn đời duy nhất. Bởi lẽ, vì đất nước ấy cho công dân của mình quyền được chọn lựa “kỳ hạn” cho cuộc hôn nhân ấy, và thời gian là từ một năm cho đến một trăm năm.

Chi phí làm thủ tục đăng ký kết hôn là hai nghìn bảng Anh với thời hạn một năm, và nửa bảng Anh với thời hạn một trăm năm.

Và, trên tờ giấy chứng nhận kết hôn mỏng manh màu hồng đã nói rõ hơn nữa về đạo lý hôn nhân của đất nước này, rằng: Thời hạn hôn nhân càng dài thì mọi thứ càng đơn giản, hôn nhân càng bền vững.

Đất nước ấy tên là Ireland, và hôm nay, câu chuyện của họ cũng bắt đầu tại Ireland…

Trong trái tim của Hayao Miyazaki, “tòa thành trên không” tượng trưng cho lý tưởng, cho khát khao, cho sự mong mỏi. Giống như cái cách mà Plato khát khao về một quốc gia lý tưởng, cũng giống như cái cách mà mọi cặp đôi yêu nhau đều hướng về một hạnh phúc bình dị mà vẹn tròn, có lẽ, sâu trong tim mỗi người chúng ta đều hiện diện một “tòa thành trên không”. Chúng ta đều cất giấu trong tòa thành ấy những ảo mộng tuyệt đẹp nhất của cuộc đời mình.

Trước kia, Lệ Xuân Hiểu biết rằng, “tòa thành trên không” của Trì Kinh Hồng chính là quốc gia mang cái tên Ireland kia. Vì, cứ cách một khoảng thời gian, anh sẽ lại trở về nơi đây. Phải chăng vì đấy là nơi mà anh đã trưởng thành, nên mỗi một ngóc ngách đều khiến anh lưu luyến không thôi, nên tất thảy mọi thứ thuộc về Ireland đều đẹp đến vô cùng vô tận? Mỗi lần trở về nơi này, anh đều sẽ cất giữ những tấm vé máy bay khứ hồi của mỗi lần bay đến đó thật kỹ càng.

Cả Ireland, những tấm vé máy bay khứ hồi và tất cả mọi thứ thuộc về Ireland, đều được Trì Kinh Hồng nâng niu một cách trân quý. Anh giấu chúng vào trong tòa thành mộng ảo của chính mình, anh không cho phép bất kỳ một ai bước vào hay xâm phạm đến. Nơi ấy tựa như một “vương quốc bí mật” của Trì Kinh Hồng vậy.

Lệ Xuân Hiểu biết, nhưng cô chẳng tò mò liệu anh đang cất giữ những gì trong “vương quốc bí mật” ấy, không phải là vì cô và anh “tâm linh tương thông”, không phải là vì cô biết hết mọi suy nghĩ của anh, mà là vì cô luôn tin vào Trì Kinh Hồng, luôn tin vào anh bất kể đất trời có ra sao.

Kể từ khoảnh khắc Trì Kinh Hồng ôm Lệ Xuân Hiểu vào lòng và nói với cô rằng, không sao, em còn có anh; thì cái tên Trì Kinh Hồng đã chính thức trở thành cả thế giới của Lệ Xuân Hiểu.

Anh là chồng của cô, là người sẽ chung sống với cô cho đến hết đời này, cũng là người duy nhất ngự trị trong “tòa thành trên không” thuộc về chính cô. Cô chưa từng gắng sức tưởng tượng ra dáng hình của toà thành ấy, nhưng cô vẫn luôn biết rằng, trong tòa thành ấy, mãi mãi sẽ chỉ có Lệ Xuân Hiểu cô và Trì Kinh Hồng, chồng của cô mà thôi.

Cô luôn tin rằng, rồi sẽ có ngày, chính miệng anh sẽ nói lời yêu cô. Và khi đó, cô sẽ chính thức bước qua ngưỡng cửa dẫn lối vào trong “vương quốc bí mật” của anh.

Lệ Xuân Hiểu tin, vẫn luôn tin vào điều ấy.

Và cô vẫn luôn chờ, chờ cái ngày đẹp tựa giấc mộng ấy.

Nhưng rồi, vào cái ngày mà cô bước sang tuổi hai mươi bảy, mọi thứ đã đổi thay mạnh mẽ, đến mức nghiêng trời lệch đất.

Trì Kinh Hồng luôn là nhân vật chính trong cuộc đời của Lệ Xuân Hiểu. Nhưng Lệ Xuân Hiểu chưa bao giờ là nhân vật chính trong cuộc đời của anh, cô chưa từng một lần được bước vào thế giới của anh.

Hoặc giả, cũng có thể nói rằng, vào cái ngày mà cô vợ của anh trai cùng cha khác mẹ của mình xuất hiện, một người phụ nữ phương Đông có gương mặt trầm tĩnh và nụ cười của cô ấy chất chứa nét bi thương, thì mọi thứ đã thật sự đổi khác mất rồi.

Khoảnh khắc ấy, bánh xe vận mệnh bắt đầu xoay vần, mọi hồi ức âm ỉ đau đều bắt đầu rỉ máu…

Trì Kinh Hồng từng có rất nhiều cái tên, và cái tên “Trì Kinh Hồng” này đã trở thành cái tên chính thức cuối cùng của anh vào năm anh mười hai tuổi.

Trước khi gặp Trì Hồng Nhạn, anh từng tên là Giang Sinh, từng tên là Tịnh Tử.

Anh từng có bố mẹ. Nhưng họ đã lần lượt qua đời khi anh chỉ là một đứa trẻ vừa ê a tập nói, vừa chập chững biết đi. Từ nhỏ anh đã dựa vào vài chục nghìn tệ bồi thường để sống lay lắt đó đây, sống nhờ sống bám ở trong nhà cậu mợ, và cuối cùng là sống trong trại trẻ mồ côi.

Hoàn cảnh sống muôn vàn gian khó buộc anh phải trưởng thành hơn những người bạn đồng trang xung quanh anh. Nhưng, dẫu có trưởng thành hơn những đứa trẻ khác bao nhiêu, thì anh vẫn chỉ là một đứa trẻ chỉ mười một, mười hai tuổi thôi. Thế nên, vẫn có những lúc anh tùy hứng, bốc đồng. Chỉ khác là anh rất giỏi phán đoán tâm trạng của người khác thông qua việc nhìn sắc mặt của họ, anh giỏi che đậy cảm xúc của mình, giỏi phân tích xem ai có thể đem lại “lợi ích” cho mình và sẽ đối xử với người ấy thật tốt. Với một đứa trẻ mười hai tuổi, có thể làm được bấy nhiêu thứ đã là tài lắm rồi.

Đến mãi về sau cậu bé Tịnh Tử mới biết nơi mà mình đang sống được gọi là “trại trẻ mồ côi”. Cũng kể từ cái ngày biết được điều này, cậu bé ấy đã trở nên vô cùng căm ghét những ánh mắt thương hại, đau lòng mà người khác dành cho mình. Cậu ghét cái cách mà những người đó “bố thí” cho cậu chút tình thương ít ỏi đó, cũng ghét cái việc những gia đình khá giả kia đến nơi đây để “nhận con nuôi”.

Càng nhạy cảm, càng quan tâm về xuất thân của mình thì lòng tự tôn càng cao, càng không cho phép người khác được giẫm lên lòng tự trọng của mình.

Cũng chính vì lẽ đó mà trong năm năm tiếp theo, Trì Kinh Hồng chưa bao giờ dịu dàng với Trì Hồng Nhạn lấy một lần nào cả. Anh luôn trưng gương mặt lạnh như băng đó ra trước mặt cô, cô nói được cả trăm câu thì may mắn lắm anh mới đáp lại được vài chữ.

Không phải là vì Trì Hồng Nhạn đã giẫm đạp lên tôn nghiêm của anh, anh không thích cô cũng bởi vì, chỉ bằng một câu “Ông ơi, con muốn cậu ấy” của cô mà cuộc đời anh đã rẽ sang trang khác. Và anh thì ghét cái cách mà người khác điều khiển cuộc đời của mình.

Trong mắt anh, Trì Hồng Nhạn là một cô công chúa nhỏ được ông của mình cưng chiều đến nỗi như lưu ly dễ vỡ. Nhưng dẫu sao thì lưu ly vẫn quý giá hơn đá tảng ven đường mà, cô chỉ nói vài câu thôi mà anh đã có một cái tên khác, đã có một ngày sinh nhật khác, đã phải đổi sang sống ở một nơi khác nữa rồi.

Nhìn xem, đến cái tên của anh mà cũng là do cô quyết định, cứ một mực phải gắn kết chúng lại, làm chúng liên quan đến nhau. Kinh Hồng của Hồng Nhạn, khi ấy cô muốn anh nhớ thật kỹ điều này, còn anh chỉ lạnh mặt khinh thường. Nhưng rồi, sau này, chính anh đã tự động khác ghi năm chữ này trong lòng, như là một câu thần chú không lời hoá giải, như là một cổ thuật xưa cũ vậy, khiến anh không sao quên đi được…

Hai cuốn nhật ký giống nhau chất chứa những cảm xúc, chất chứa một câu chuyện của hai con người.

Trì Hồng Nhạn mê đắm đất nước Ireland xinh đẹp. Cô say mê những chuyến du hành của một người lữ khách, cô thích đắm mình trong thế giới đầy sắc màu mà những trang sách của các tác giả phương Tây, cô muốn một lần được xách balo lên và đi như một ông chú ngoại quốc mà cô quen.

Thứ mà Trì Hồng Nhạn muốn làm, thật sự rất nhiều. Nhưng cô lại được sinh ra trên đời này với một trái tim không mạnh khoẻ. Đến cả việc chạy nhảy, đến khu vui chơi mà cô còn chẳng thể đến, vậy thì cô nào có dám mong cầu đến những thứ xa xôi ấy đâu.

Cô không có bố, cũng chưa từng gặp bố mình bao giờ. Nhưng, cùng với đất nước Ireland xa xôi, bố đã xuất hiện trong giấc mơ của cô vô số lần. Bây giờ thì cô cũng không còn mẹ nữa, nhưng cô vẫn còn có ông. Ông rất yêu thương cô, ông không muốn cô phải nuối tiếc gì trong những năm tháng từng sống trên cuộc đời này. Cô cũng giống như anh vậy, chưa bao giờ có một người bạn thực thụ nào.

Trì Hồng Nhạn rất thích “trò chuyện” với biển, biển dường như có thể lắng nghe lời cô, thấu hiểu hết mọi câu chuyện mà cô kể.

Lần đầu tiên mà cô gặp Trì Kinh Hồng, khi đó anh đang ở dưới nước, trông anh giống như là một chú chim nhỏ đơn côi vậy, điều ấy làm cô khó chịu một cách vô cớ.

Cô từng hứa với anh họ của mình rằng, cô sẽ rời khỏi nơi đây và đến gặp anh ấy vào năm cô mười ba tuổi. Nhưng rồi, kể từ sau khi Trì Kinh Hồng xuất hiện trong cuộc sống của cô, anh trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc đời cô, cô đã bắt đầu biết luyến tiếc thế gian này.

Trì Hồng Nhạn muốn mình lớn lên thật nhanh, lớn lên nhanh thật nhanh. Vì cô muốn trở thành vợ của anh, muốn chính thức trở thành một gia đình với anh. Nhưng cô cũng sợ mình lớn lên quá nhanh, vì cô sợ rằng mình sẽ phải rời xa anh…

Nếu bạn đã từng đọc những câu chuyện mà Loan viết, thì có thể là bạn sẽ thấy một điểm chung ở các anh nam chính nhà Loan, đó là rất “điên tình”, đôi lúc sẽ có phần hơi “tồi” với phụ nữ, và cuối cùng là sẽ bị “quật” tơi tả. Lần này, nam chính Trì Kinh Hồng cũng mang đến cho mình cảm giác ấy. Khi còn trẻ, khi chưa biết cách thu hết những “góc cạnh” của mình đi, anh chối bỏ tình cảm của mình hết lần này đến lần khác, cứ không chịu thừa nhận hết lần này đến lần khác.

Mình tự hỏi, liệu Trì Kinh Hồng nhận ra và thừa nhận tình cảm của mình sớm hơn thì họ có phải chia xa nhau lâu đến thế hay không? Nếu Trì Hồng Nhạn thật sự không bao giờ trở về như trong bức thư mà cô gửi anh, thì anh sẽ ra sao?

Trong quá trình đọc, giả thiết này càng được đẩy lên cao khi mình thấy dịch giả cũng có suy nghĩ tương tự như mình. Bạn ấy còn làm mình nhớ đến một câu thoại nổi tiếng trong bộ phim “Titanic” kinh điển: “Đến cả một bức ảnh của anh ấy mà tôi còn không có. Giờ đây, anh ấy chỉ còn tồn tại trong hồi ức của tôi mà thôi.”. Vì bản thân Trì Hồng Nhạn không bao giờ chụp ảnh, không thích chụp ảnh nên mới làm mình nghĩ nhiều đến vậy.

Có một điểm có thể sẽ khiến bạn “lấn cấn” trong những chương đầu, đó là tình tiết Trì Hồng Nhạn trở về với thân phận vợ của Tống Thư Nhiên – anh trai cùng cha khác mẹ của Lệ Xuân Hiểu – vợ hiện tại của nam chính Trì Kinh Hồng. Nhưng mình tin là cách mà Loan “bẻ lái”, xử lý tình tiết truyện sẽ thuyết phục được bạn.

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Linh Le (từ đầu đến chương 37), QingWei (từ chương 38 đến hết)

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN