logo
REVIEW>> TỚ VÀ CẬU ẤY KHÔNG THÂN
to-va-cau-ay-khong-than
Tìm truyện
Donate

TỚ VÀ CẬU ẤY KHÔNG THÂN

Tác giả:

Tiếu Giai Nhân

Độ dài: 85

Tình trạng: Hoàn edit

Lượt xem: 742

Giới thiệu:

Buổi tối trước hôm khai giảng, tại siêu thị trong tiểu khu.

Lục Tân nhìn qua kệ hàng, trông thấy một cô gái đang nhón chân xếp hàng lên tầng trên cùng của kệ, cô gái có làn da trắng như tuyết và đôi môi màu anh đào, vẻ mặt nghiêm túc.

Trong không gian vừa chật hẹp lại u tối, anh nhìn cô mãi một lúc rồi mới chuyển ánh mắt sang nơi khác.

Sau này, bạn cùng bàn thầm thì, lén hỏi Hà Diệp: “Cậu và Lục Tân ở bên nhau rồi sao? Sáng nay tớ nhìn thấy cậu ấy che ô cho cậu.”

Hà Diệp: “Làm gì có, tớ và cậu ấy còn chẳng thân nhau.”

Sau này nữa, đồng nghiệp tới tìm cô tám chuyện: “Cô và trưởng nhóm học cùng một trường cấp ba à? Vậy trước kia có quen nhau không?”

Hà Diệp: “… Có quen, nhưng mà không thân cho lắm.”

Cô cố ý lược bỏ đi chuyện, rằng, mùa hè năm ấy, sau khi kỳ thi đại học kết thúc, Lục Tân từng trao cho cô rất nhiều nụ hôn.

***

Ấn tượng đầu tiên của Hà Diệp về Lục Tân mơ hồ lắm, hầu như đều đến từ lời kể của cô bạn thân thiết. Anh là “học bá” hàng thật giá thật, là người “thống trị” vị trí nhất khối trong mỗi kỳ kiểm tra. Ngoài bộ não “đẹp trai siêu phàm” ra, hình như Hà Diệp còn nghe bạn mình nói rằng, Lục Tân vô cùng đẹp trai, là kiểu đẹp trai mà cho dù bạn có bị cận và đang đứng cách anh vài chục mét, thì hai ánh mắt của bạn vẫn sẽ tự động sáng lên như đèn pha để “tia” anh.

Ấn tượng đầu chỉ có vậy, dù Hà Diệp có muốn nhớ thêm một chút nữa thì cũng chỉ đến thế mà thôi, vì khi đó, thân là một học sinh cuối cấp, cô chỉ một lòng hướng về chuyện học hành. Cô của khi đó, chẳng nghĩ gì ngoài chuyện học hành cả.

Mà, cô với anh cũng có thân với nhau đâu. Cô biết anh qua lời bạn bè kể, cô còn chưa chắc anh có biết đến sự tồn tại của cô hay không nữa là.

Nhưng Lục Tân thì lại khác. Trước khi biết đến Hà Diệp, đúng thật là anh vẫn luôn sống trong “thế giới của học bá”. Suy nghĩ của anh trưởng thành hơn các cậu trai cùng tuổi rất nhiều, thế nên anh luôn nghĩ rằng mình đã “nhảy cóc” bỏ qua cái giai đoạn bốc đồng của tuổi trẻ rồi. Nhưng sau này, khi đã ngồi trong cùng một lớp học với Hà Diệp, khi đang ngồi ở hàng ghế cuối lớp mà ngắm nhìn cô, thì anh mới biết rằng, chẳng qua là, sự bốc đồng trong anh chưa tìm thấy “mồi lửa” để được châm ngòi mà thôi, và đến chậm không có nghĩa là nó sẽ không đến.

Vào khoảng tháng Tám, thời điểm oi bức nhất trong năm, ở một siêu thị gia đình nho nhỏ trong khu nhà, Lục Tân đã gặp Hà Diệp lần đầu tiên, một ánh nhìn là mãi mãi chẳng thể rời mắt đi được nữa. Cũng kể từ đó trở về sau, trong mắt anh chỉ chứa duy nhất “chiếc lá nhỏ” dễ đỏ mặt ấy thôi.

Quen rồi, học cùng lớp rồi là một chuyện, nhưng đã thân hay chưa lại là một chuyện khác. Năm mười hai, họ được xếp vào cùng một lớp. Giờ đây, ngoại trừ việc cùng sống trong một khu nhà ra thì họ còn là bạn cùng lớp với nhau nữa.

Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, với Hà Diệp, Lục Tân chỉ là một bạn học nam cùng lớp bình thường. Nếu buộc lòng phải tìm ra một điểm nào đó hơi khác thường một chút, thì có lẽ là có thể nói rằng, Lục Tân là một bạn học nam rất tốt bụng và rất rất thích giúp đỡ người khác.

Trong những ngày cuối cấp ấy, cô nàng mọt sách Hà Diệp chưa từng nhận ra tình cảm mà Lục Tân dành cho mình. Nói thế thì chẳng thà cứ nói thẳng ra là, “chiếc lá nhỏ” ấy ngốc nghếch và trong sáng quá, lòng cũng “chật hẹp” nữa, vì chẳng thể chứa thêm gì ngoài chuyện học tập và đọc sách cả.

Còn “người sói” Lục Tân thì lại “cao cấp” quá. Anh lặng lẽ yêu thầm cô suốt một năm trời mà chẳng để cho bất kỳ một ai nhận ra tâm tư ấy của mình.

Mọi sự bốc đồng của Lục Tân anh đều liên quan đến Hà Diệp. Nhưng anh lại chưa một lần làm phiền đến cô, chưa từng đến quấy nhiễu lòng cô vì tình cảm của mình.

Anh thật lòng thích Hà Diệp nên luôn sẵn lòng “ra tay” giúp cô trong việc học, hết lòng nhiệt tình giúp đỡ cô ôn luyện trong mọi kỳ thi. Cũng vì thật lòng thích “chiếc lá nhỏ” ấy nên anh sẽ vui vẻ cùng cô chen chúc trên chiếc xe buýt chật ních người dưới cái thời tiết bốn mươi mấy độ. Vì thích cô nên anh sẽ luôn đợi cô làm xong những việc mà cô muốn làm, mặc cho bản thân mình phải đứng đợi cô tận mấy tiếng đồng hồ.

Kể cả việc anh “nhiệt tình” giúp đỡ bố cô trông coi cửa hàng mặc cho bản thân mình vừa đi thực tập sau một ngày dài về, kể cả việc anh đặc biệt chạy đến cổng phía Đông của khu nhà chỉ để đón cô trong cơn mưa tầm tã, cũng đều là biểu hiện của việc Lục Tân thích Hà Diệp.

Vì thích cô nên anh luôn muốn đối xử với cô thật tốt, muốn giúp đỡ cô thật nhiều, muốn cô ngày một thích mình nhiều hơn – thích nhiều hơn, thích anh nhiều như cái cách mà anh thích cô vậy.

Lục Tân của năm mười tám tuổi thích Hà Diệp theo cách ấy.

Khi cô chỉ muốn dốc sức học hành, anh sẽ cố gắng che giấu tình cảm của mình, thu tình cảm ấy lại và giấu thật kỹ, để tình cảm của mình không khiến cô bận lòng, anh chỉ lặng lẽ đối xử với cô thật tốt.

Khi cô đã trở thành bạn gái của mình, anh lại càng muốn đối xử tốt với cô hơn nữa. Mỗi cái ôm, cái hôn, hay thậm chí là cái khát khao mãnh liệt nào đó, đều là cách mà anh thể hiện tình cảm ấy. Chân thành, ẩn nhẫn mà bốc đồng.

Anh của khi ấy chẳng có bất kỳ một kinh nghiệm nào trong chuyện tình cảm cả. Nhưng anh vẫn luôn biết rằng, thích một người là phải đối xử tốt với cô ấy, phải nghĩ cho cô ấy, phải thể hiện cho cô ấy thấy mình thích cô ấy như thế nào. Nhưng cũng vì thứ tình cảm ấy quá sức chân thành, mãnh liệt nên mới trở nên bốc đồng.

“… Anh của lúc ấy dường như khó khăn lắm mới dỗ được bạn gái đồng ý, bèn phải tranh thủ thời gian làm chuyện mà mình thích, anh sẽ quan tâm và suy xét đến việc bản thân mình muốn gì nhiều hơn, tranh thủ từng phút từng giây, vội vàng đắm chìm vào ham muốn của bản thân, bởi vì nếu chậm một giây có nghĩa là sẽ bớt đi một giây có được bạn gái, mà bạn gái của anh lại là một cô gái thận trọng rụt rè và dễ xấu hổ đến như vậy, mỗi một giây cô đồng ý đều là do anh dỗ dành cầu xin mà có được…”

Sáu năm xa cách, tưởng như thời gian đã làm phai nhạt tình cảm, ngỡ rằng khoảng cách đã kéo giãn sự nhiệt tình. Nhưng hoá ra, tình cảm trong Lục Tân chưa bao giờ thay đổi – vẫn một lòng chân thành, mãnh liệt, nhưng giờ đây, anh đã học được cách thể hiện tình cảm ấy, không còn giữ lấy sự vội vã và bốc đồng của năm mười tám tuổi nữa.

“Sáu năm trôi qua, cả hai người đều đã thay đổi.

Hà Diệp không còn giới hạn thời gian của anh nữa. Còn Lục Tân, trong suốt sáu năm nhẫn nhịn chờ đợi, sống với nỗi nhớ nhung Hà Diệp trong đêm tối cô đơn hết lần này đến lần khác, để rồi, cuối cùng anh cũng đã học được cách thích Hà Diệp thế nào cho đúng đắn.”

Những chiếc vé khứ hồi di chuyển luân phiên từ Bắc Kinh đến Thượng Hải, sự ẩn nhẫn ngày gặp lại cho đến từng bước đi cẩn trọng khi anh hướng về phía cô, đều đã trở thành minh chứng chứng giám cho tình cảm đầy nhiệt thành trong anh.

“Có những người rất ngại khi phải bày tỏ tình yêu, lại có những người rất thích lạm dụng câu nói này.

Lục Tân không phải hai kiểu người đó.

Bất kể là trong những năm tháng thanh xuân năm mười tám tuổi, hay là ở độ tuổi trưởng thành để có thể kết hôn lập nghiệp, mỗi lần anh nói lời yêu Hà Diệp, lần nào cũng là thật lòng thật dạ…”

____

“…”: Trích từ bản chuyển ngữ mà reviewer đã đọc: Tặng Cậu Câu Chuyện

*Cover chỉ mang tính chất minh họa cho bài viết

BÌNH LUẬN